Chương 8: Khách hàng đầu tiên

Kiếm tiền thật không dễ dàng! Cô hi vọng bao nhiêu, kết quả thất vọng bấy nhiêu, Giang Thượng Nguyệt có chút bực mình, cô chạy trên con đường đá sỏi đi về nhà, cô đi ngang qua cánh đồng lúa mì, Giang Thượng Nguyệt thấy lão mẹ nhà mình, bà ấy đang cắm cúi làm việc, cô vội vàng bước tới hỏi: "Mẹ, mẹ có biết hiện tại dân chúng cần thiết nhất là thứ gì không?"

“Lương thực.” Tống Vi lau mồ hôi trên trán: “Lúc cha con còn sống, ông ấy hay nói với mẹ, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, nhất định sẽ có một ngày, tất cả người dân không những được ăn no, mà đều có thể ăn bột mì trắng, ăn thịt mỗi ngày.”

Giang Thượng Nguyệt hai mắt lóe sáng, tung đôi chân nhỏ chạy về phía núi Tiêu Hàn, Tống Vi thoáng cái đã không thấy bóng con gái đâu, vội vàng hô to: "Làm gì vậy?"

"Vào núi!"

Trong mắt Giang Thượng Nguyệt, Núi Tiêu Hàn là hộp bảo quản thịt tự nhiên, và nó chỉ thuộc về một mình cô ấy. Cô mở thần thức, chẳng bao lâu đã tìm thấy hai con lợn rừng, một con nặng khoảng ba đến bốn trăm cân, cô dùng tay nhỏ của mình, tát chết từng con một, rút cạn máu, làm sạch sẽ, rồi thu vào Bát Thiên Thế Giới. Trước bán thử nghiệm, kiểm tra thị trường nếu bán tốt cô sẽ quay về bắt tiếp.

Giang Thượng Nguyệt vừa mới xuyên qua rừng cây, gặp cô gái nhỏ mười một mười hai tuổi, đầu ngẩng cao kiêu ngạo đi tới: “Giang Thượng Nguyệt ,cô làm gì ở đây?”

Giang Thúy Hoa hỏi: “Giờ này cô lên núi làm gì?”

Giang Thượng Nguyệt không thích cô gái tên Giang Thúy Hoa này, lúc nào cũng thích nhìn người khác bằng lỗ mũi, giống như con gà mái quang quác mỗi ngày. Vốn liếng để cô ta có thể kiêu ngạo hoàn toàn dựa vào người cha là đội trưởng.

"Quan cô cái rắm!"

Giang Thúy Hoa tức giận nói: "Sao không phải chuyện của tôi? Ngọn núi này là tài sản công, cô vào núi bắt được cái gì phải giao lại cho đại đội!"

Giang Thượng Nguyệt nhếch môi cười một cách mỉa mai, cô gái này đầu nước vào đi? "Tài sản công? Rau rừng dưới chân núi cũng là tài sản công, đống rau rừng cô đào được kia, có phải nên giao nộp không cho đại đội không? Hơn nữa, con mắt nào của cô thấy tôi bắt được cái gì.”

Giang Thúy Hoa giậm chân, tức giận nói: "Cô già mồm cãi láo!”

Giang Thượng Nguyệt lười nói thêm gì nữa, dù sao cô đường đường là Cửu Huyền Thiến Tuế, cãi nhau đúng sai với một cô gái nhỏ, lông tóc còn chưa mọc đủ, không phải là đang xúc phạm, hạ thấp bản thân sao? Giang Thượng Nguyệt đi vòng qua Giang Thúy Hoa, không quay đầu nhìn lại, tiêu sái mà bước.

"Cô đứng lại!"

Giang Thúy Hoa thấy Giang Thượng Nguyệt phớt lờ mình, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Con nhỏ xấu xa, chờ đó tôi đi tìm cha tôi!"

Giang Thượng Nguyệt tuy rằng đã đi xa, nhung tu vi cao, cô nghe được những lời này không bỏ sót một chữ, lần nữa lắc đầu bất lực. Thật là làm mệt chính mình, không nên cùng cô ta tiếp lời, ngay từ đầu nên phớt lờ cô ta. Ai! Ở lại thêm lúc nữa cô sẽ thiểu năng trí tuệ giông cô ta mất. Đấu không lại thì về gọi cha mẹ, chỉ có kẻ không có năng lực mới làm việc này.

Giang Thượng Nguyệt chạy vào thành đã đã năm giờ chiều, công nhân nhà máy gần đó cũng bắt đầu tan làm, trên đường cuối cùng cũng có người đi lại. Ở niên đại đề cao chủ nghĩa vô sản, tất cả đều là quốc hữu, tập thể này, cá nhân mua bán là sai lầm, phạm pháp, sẽ bị đả đảo, nếu bị phát hiện sẽ bị chảo đi chỉ trích, phê đấu, Cửu Thiên Tuế đến từ Thiên giới, cô ấy không sợ hãi, nhưng trong nhà còn có lão mẹ, công dân bản địa, vẫn là ít gây thị phi, bớt phiền toái. Nên tìm người giao dịch riêng tư.

Một bà thím đi về phía cô, mặc quần áo công nhân, dáng vẻ hiền lành, Giang Thượng Nguyệt nhanh chóng tiếp cận bà ta, thấp giọng hỏi: "Thím nhi, thím mua thịt không?"

Trâu Quế Hoa vừa mới tan làm, đang vội vàng chuẩn bị về nhà nấu ăn, nghe đến chữ thịt, bà ta không khỏi chậm lại hỏi: "Có thịt?"

Giang Thượng Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, thịt lợn rừng, thím muốn ăn sao?”

Cô cảm nhận được khí tức trên người Trâu Quế Hoa, nếu có ý niệm xấu xa nào đó, cô sẽ lập tức quay người rời đi.

"Bao nhiêu?" Trâu Quế Hoa thấp giọng hỏi.

Châu Quế Hoa là công nhân trong một nhà máy dệt, lương là 35 đồng một tháng, cộng thêm lương hàng tháng của chồng bà ta là hơn 70 đồng, thu nhập như vậy cũng được coi là khá giả. Nhưng thịt và lương thực một tháng cung ứng có hạn, không đủ cho một gia đình bảy miệng ăn. Bà ta đi chợ đen mấy lần rồi, nhưng chưa làn nào thấy qua cô gái nhỏ này, bà ta cũng chỉ nghĩ, cô gái nhỏ này thay người lớn trong nhà đến hỏi kéo khách mà thôi.

"Thím muốn bao nhiêu?"

Trâu Quế Hoa suy nghĩ một chút, nói: "Hai mươi cân, cô có không?"

Giang Thượng Nguyệt gật đầu nói: “Ba mao một cân.”

Hợp tác xã cung ứng giá là bốn mao, sở dĩ Giang Thượng Nguyệt chỉ bán ba mao, chủ yếu là vì thịt lợn rừng da dày, khô và ít mỡ.

“Được, thím đi theo tôi lấy thịt, nếu không thím đưa địa chỉ cho tôi, tôi sẽ giao hàng đến tận nhà. "Giang Thượng Nguyệt mỉm cười ngọt ngào, vẻ mặt ngây thơ khiến mọi người không khỏi yêu thích.

(Quy ước tiền Trung Quốc: 1 tệ/nguyên/ đồng = 10 mao, 1 mao = 10 xu)