Từ Xuân Phượng nổi tiếng phụ cận mấy thôn là người đàn bà đanh đá, cái miệng bà ta như cái máy hát, có thể mắng người như con dao nhỏ, làm cho ai dính phải bà ta cũng không còn đường sống. Không chỉ mắng cẩu huyết đầy đầu, mà còn phải bồi thường tiền mới tính song. Bởi vậy mười dặm tám thôn ít có người nguyện ý đắc tội bà ta.
Tống Vi tự nhiên bị mắng như vậy? Mặt lúc xanh, lúc trắng, hít một hơi thật sâu vài lần mới lấy lại bình tĩnh.
"Ở trước mặt tôi thật giám ngông cuồng tự đại! Tìm đường chết!” Giang Thượng Nguyệt cười khẩy, nhặt một hòn đá to bằng lòng bàn tay cạnh cửa, di chuyển lên xuống, lạnh lùng nhìn mẹ con Nhị Ngưu: "Cái miệng thật không sạch sẽ chút nào, tôi không ngại dọn sạch sẽ cho mấy người!"
Giang Đại Ngưu đỏ mặt, không dám nhìn Giang Thượng Nguyệt, kéo kéo ống tay áo lão mẹ mình nhỏ giọng nói: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi, con đã nói với mẹ hai lần rồi, là em trai tự mình ngã, đừng trách chị Nguyệt.”
"Phế vật! Chỉ biết xoay khuỷu tay ra ngoài! Về nhà, rồi tiền thuốc men em trai mày ai chả?"
Từ Xuân Phượng tay chống eo, thể hiện bộ dáng người đàn bà chanh chua, anh mắt khinh thường nhìn Giang Thượng Nguyệt, chỉ với Giang gia như này không biết được mấy cân mấy lượng: "Tiểu tiện nhân mày dám?"
Bà ta nói chưa dứt câu, một hòn đá to bằng lòng bàn tay đã sượt qua mặt, cắm vào đống cỏ khô phía sau, Từ Xuân Phượng giật mình, phải ba bốn giây sau bà ta mới lấy lại bình tĩnh, tức giận đến mức muốn chửi bới lần nữa, nhưng khi nhìn sang thấy trong mắt Giang Thương Nguyệt toát ra sát ý, bà ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, hóa ra đứa bé chỉ cao nửa người trước mặt không hề nói đùa.
Giang Thượng Nguyệt cười dài hỏi: "Như thế nào không dám?"
Cả một bụng lời nói chua ngoa nghẹn trở lại, tái mặt, lắp bắp: "tiểu… tiểu tiện nhân! Đừng tưởng tao sợ! Chờ đấy, tao sẽ thu thập mày sau."
Nói xong, trước sự chứng kiến
của mọi người, bà ta kéo hai đứa con trai bỏ chạy. Mọi người như vừa tỉnh mộng, cảm thấy dường như chưa có chuyện gì xảy ra, thì mọi chuyện đã kết thúc! Không phải nói Từ Xuân Phượng nổi danh là người đàn bà đánh đá sao? Vậy mà bị một cô gái nhỏ dọa sợ bỏ chạy? Mọi người nhìn Giang Thượng Nguyệt ánh mắt có chút hoang mang lạ lẫm.
Tống Vi cũng phức tạp nhìn Giang Thượng Nguyệt, chính mình con gái tính cách thế nào bà ấy biết, tám gậy tre đánh không ra một cái rắm, từ nhỏ đã thật nhu mì, dễ bảo, đâu gống như bây giờ? Có còn là con gái của bà ấy hay không? Tống Vi không xác định.
"Mẹ, ta ra ngoài chơi. Nếu người phụ nữ đó lại tới, để bà ta tới tìm con, xem con có tạp rớt răng bà ta không?" Giang Thượng Nguyệt siết chặt tay Tống Vy nói. Cô khua khua nắm tay nhỏ, trông như một con sư tử con đang dương nanh múa vuốt.
"Được, chơi nhớ về nhà sớm!" Tống Vy phục hồi tinh thần dặn dò con gái mình.
Giang Thượng Nguyệt lập tức hướng về phía trong thành chạy. Giang Gia thôn cách huyện thành 20 km, chạy mất một giờ mới đến nơi. Nghe bên tai gió thổi phần phật, bên trong chiếc áo khoác bông lót thêm một tầng da sói, thật ấm áp không hề lọt gió. Giang Thượng Nguyệt nghĩ đến chiếc áo khoác bông cũ kỹ của lão mẹ ở nhà, mà cảm thấy xót xa! Cô muốn kiếm tiền, dưỡng lão mẹ nhà mình!
Giang Thượng Nguyệt chạm vào nhẫn chữ vật thầm nghĩ: “Trong tám ngàn thế giới, có vô số kỳ chân dị bảo, tiên thảo quý hiếm, sao cô không đến bệnh viện bán nhỉ?
Huyện thành ở những năm 1960 bộ dáng xơ xác tiêu điều. Trên đường chỉ có mấy cửa hàng quốc doanh, con người cũng ít. Giang Thượng Nguyệt đi vào một nhà khách quốc doanh, hỏi bệnh viện ở đâu, sau đó chạy một đường đi vào bệnh viện.
Cơ sở vật chất bên trong bệnh viện là thứ cô chưa từng thấy trước đây, cô nhìn trái, nhìn phải, thật mới lạ với một người từng có hộ khẩu thiên giới như Giang Thượng Nguyệt, cô thở dài trước trí tuệ của con người, sao ở thiên giới lại không có những thứ như vậy?
Cô bước vào một phòng bệnh, trên giường có một lão đầu đang nằm khó thở, tưởng chừng như có thể chết bất cứ lúc nào. Người đàn ông ngồi cạnh khuôn mặt u sầu, không ngừng thở dài chán nản. Chu Đại Dũng đang lo lắng cho tình trạng của cha mình, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo: "Chú có muốn dùng thần dược không?"
Người đàn ông ngẩng đầu, xuất hiện trước mắt là một cô gái nhỏ, không biết từ lúc nào đã đi vào trong phòng bệnh, anh nghi ngờ hỏi: "Cô bé, em đang làm gì ở đây vậy?"
"Tôi bán thần dược."
Chu Đại Dũng vừa nghe đến từ "thần dược", liền nhanh chóng hạ giọng nói: "Chúng ta hiện tại đang ở tân Trung Quốc, không nên làm phong kiến mê tín, loại thần dược nào sẽ có tác dụng? Cái này không khoa học, em biết chưa?"
Giang Thượng Nguyệt không nói nên lời, cha hắn sắp chết, hắn ta còn ngồi đây giáo huấn người khác mê tín với khoa học là sao? Đầu óc có bệnh đi! Giang Thượng Nguyệt lấy trong túi ra một quả màu đỏ, bắt chước người đàn ông, hạ giọng nói: "Thần dược của tôi có thể chữa được mọi bệnh tật, chỉ cần cha anh uống một viên, từ giờ đến cuối đời sẽ không bệnh tật.”
Chu Đại Dũng nhìn quả nhỏ màu đỏ, nhìn rất giống quả dại đỏ rực trên núi, có thể chữa được loại bệnh gì? Đây không phải là trêu chọc hắn sao?
Anh ta nóng nảy xua tay: "Không, đi nhanh đi! Cô gái nhỏ, em bao nhiêu tuổi, học ở đâu mà dám nói dối lừa gạt người khác? Nếu không đi, tôi sẽ gọi cảnh sát mang em đi giáo dục đó!"
Nói song, Giang Thượng Nguyệt bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, Giang Thượng Nguyệt đứng ngoài cửa thở dài, đúng là không có mắt nhìn hàng. Vật này mà đặt ở thiên giới, đã sớm bị người ta gϊếŧ người đoạt bảo từ lâu rồi.
Cô đi liên tiếp mấy phòng bệnh, đều có thái độ giống Chu Đại Dũng, ngoài việc không tin một quả nhỏ có thể cứu người, càng là vì Giang Thượng Nguyệt còn quá nhỏ, họ cho rằng cô gái nhỏ đang đùa giỡn mọi người.