Chương 6: Lột nó cho tôi

Hai người vai sánh vai ngồi cạnh nhau, những chiếc giấy gói kẹo bóng kính xinh đẹp lấp lánh dưới ánh mặt trời, là món đồ sưu tầm được các cô gái nhỏ trong thôn yêu thích. Giang Thượng Nguyệt lấy ra một chiếc kẹo trong lòng bàn tay của hắn nói: "Bóc nó cho tôi."

Đôi mắt của cô nhóc rất đẹp, giống như màn đêm đen huyền bí, thâm thúy như biển sâu. Lý Vân Sơn: "Được."

Như có ma quỷ sai khiến, hẵn liền xé màng bọc đưa kẹo vào miệng Giang Thượng Nguyệt, ngón tay anh chạm vào đôi môi ấm áp của cô, một cảm giác ấm áp cháy bỏng, hắn lúng túng nhanh chóng rút tay lại.Giang Thượng Nguyệt tinh nghịch thè lưỡi nhỏ liếʍ môi khiêu gợi, động tác này khiến Lý Vân Sơn trong chốc lát khuôn mặt đỏ bừng. Mùi hương độc đáo của tiểu ác nữ sộc thẳng vào mũi Lý Vân Sơn, như có chiếc lông mao cọ qua cọ lại, đầu tim hắn, khiến hắn choáng váng say đắm, so với rượu còn khiến người ta choáng váng hơn.

Giang Thượng Nguyệt đột nhiên ghé sát vào tai Lý Vân Sơn, nhẹ giọng nói: “Anh có chắc mình không phải kẻ biếи ŧɦái?”

Lý Vân Sơn! “ Tôi không phải!”

"Ồ vậy sao! Lý đồng chí, nhìn thế nào cũng giống như tiểu tử, thẹn thùng chưa từng yêu vậy?" Giang Thượng Nguyệt cười lanh lảnh như chuông bạc.

Cô ấy thực sự đã đoán đúng, Lý Vân Sơn nhiều năm như vậy vẫn luân bận rộn với sự nghiệp, không có thời gian yêu đương, hơn nữa anh vẫn chưa gặp được cô gái mình thích, cho đến bây giờ hắn vẫn độc thân. Lý Vân Sơn càng ngày càng cảm thấy, tiểu ác ma trước mặt là do ông trời phái đến khắc chế bản thân mình, dù chuyện lớn có xảy ra trong mọi hoàn cảnh, anh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng trước mặt cô gái nhỏ này là ngoại lệ. Bây giờ, hắn một người đàn ông trưởng thành bị một cô gái nhỏ trêu ghẹo, hết lần này đến lần khác, nhưng hắn lại không thể làm gì được! Hắn thật bực bội!

"Ngày mai anh đi ?"

"Ừ, tháng này không có ngày nghỉ nữa, trong đoàn còn có rất nhiều việc."

“Ồ.” Giang Thượng Nguyệt ngậm kẹo, đứng dậy nói: “Người nhà tôi đã trở lại.”

Lý Vân Sơn nhét kẹo vào túi cô nói: "Em biết chữ không? Trở về tôi sẽ viết thư cho em."

Giang Thượng Nguyệt cười nhìn hắn: “Quay về bộ đội anh nhớ cho tôi, từ đây về sau không cho phép trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu để tôi biết, tôi sẽ đánh gãy cái chân chó của anh.”

Thanh niên ngơ ngác, lời này thật sự là lời nói của một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi sao? Anh bất lực thở dài, anh không còn biện pháp coi cô gái nhỏ này, như một đứa trẻ nữa.

Lý Vân Sơn trở lại nhà mình, Tiểu Lý vừa tiễn nhóm khách cuối cùng, hắn phàn nàn với đội trưởng nhà mình: "Đội trưởng, anh vừa đi đâu vậy? Tôi bị bỏ lại tiếp khách một mình, mệt chết tôi."

"Tôi đi dạo." Lý Vân Sơn bình tĩnh nói.

"Sau khi đội trưởng đi, bà nội ,bà ngoại , cô, gì… đó, đều tới hỏi tôi xem đội trưởng có nàng dâu chưa, còn nói muốn giới thiệu cô gái trẻ cho đội trưởng!"

Tiểu Lý tới gần anh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng hắn ta hét lên: "A...! đội trưởng trên người anh thơm quá!"

Anh ta cười nham hiểm hỏi: “Có phải anh tranh thủ gặp cô gái nhà nào không?”

Tiểu Lý đã theo Lý Vân Sơn được hai năm, hắn hiểu đội trưởng nhà mình hơn bất kỳ ai khác, là cái đức hạnh gì, đội trưởng nhà hắn rất kén trọn, cô gái đoàn văn công đẹp như hoa như ngọc, cũng không thấy anh ấy liếc mắt nhìn, miễn bàn một thôn cô. Là ai, tiên nữ nhà nào, lại có mị lực trinh phục được đội trưởng nhà hắn?

“Nhớ kỹ cậu là quân nhân, không phải mấy bà mấy gì trong thôn!” Lý Vân Sơn liếc hắn một cái, tiểu tử này hiện tại còn muốn quản hắn cả đời sống riêng tư nữa!

Người nhà họ Giang lần lượt trở về, nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tinh lực làm việc buổi chiều. Giang Thương Nguyệt chào lão mẹ nhà mình, chuẩn bị đi vào thành, thì bên ngoài đột nhiên có tiếng hét lớn và chửi bới: "Giang Thượng Nguyệt, tiểu tiện nhân bị đâm cả nghìn đao, lăn ra đây cho lão nương!"

Tống Vi dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, xác định người phụ nữ bên ngoài đang mắng là con gái nhà mình, bà khó hiểu nhìn cô: "Lục Nguyên, con gây rắc rối bên ngoài."

Giang Thượng Nguyệt nhún nhún vai, đi theo Tống Vi ra ngoài, là nàng dâu Giang Văn Bình, đứng bên cạnh là Giang Nhị Ngưu, đầu hắn bị cuốn băng gạc, còn Giang Đại Ngưu mặt cúi thấp, đôi tai đỏ lựu.

"Tốt, tốt, tốt…! Tiện nhân này cuối cùng cũng chịu ra rồi!" Từ Xuân Phong kéo Giang Nhị Ngưu đến bên cạnh, chỉ vào đầu hắn, mắng: "Con nhỏ tàn nhẫn, sao mày dám đánh đầu Nhị Ngưu nhà tao thành cái động? Còn nhỏ mà sao sống ác tâm thế?”

Giang Thượng Nguyệt trừng mắt, nữ nhân xấu xí này thật là biết phân biệt đúng sai, ở đâu ra đều là lỗi của cô ấy.

Tống Vi tiến lên một bước, chặn con gái lại phía sau, nhìn Giang Nhi Ngưu đầu cuốn băng, cẩn thận hỏi: “Từ Xuân Phượng, cô có nhầm lẫn không?” Lục Nguyên nhà yêm, một đứa con gái chân nhỏ tay nhỏ thế này, sao có thể đánh một tiểu tử như Nhị Ngưu được?"

“Không thừa nhận phải không? Đừng ở đây giả vờ đáng thương! Tối qua nhà yêm Nhị Ngưu đến bệnh viện, tốn rất nhiều tiền. Người là con gái nhà cô đánh, chạy nhanh bồi tiền lão nương! Không đừng trách lão nương không nói lý!"

Mọi người dần dần tụ tập lại, nhưng không có người Giang gia nào đi ra, Tống Vi cảm thấy trong lòng thật thất vọng, bà mấp máy môi hỏi: “Xuân Phượng, có khi nào Nhị Ngưu hiểu lầm rồi không?”

“Đánh rắm!” Từ Xuân Phượng tay chống eo, cái miệng bô bô chủi: “Nhị Ngưu nhà yêm sao có thể hiểu lầm? Yêm xem chính là nhà mấy người có mẹ sinh không có cha dạy! Nếu hôm nay không bồi tiền, yêm liền ngồi đây không rời đi.”