Tống Vi dù sao là người mềm lòng, hiền lành, luân tâm niệm, một điều nhịn là chín điều lành, kéo kéo tay áo con gái, nhỏ giọng nói: “Lục Nguyên, mẹ không ăn nhiều như vậy, cả nhà cùng nhau ăn thật tốt.”
Giang Thượng Nguyệt có chút không nói nên lời, cô đã hảo tâm bắt gà rừng mang về bồi bổ cơ thể cho bà ấy, nhưng nếu nhất quyết muốn chia sẻ cho người khác, đến lúc miếng xương bà ấy cũng không có phần, cũng không thể trách ai được, mặc kệ, mặc kệ… cô không quản nữa. Cô không nói gì, coi như là đồng ý.
Ăn xong, Giang Thượng Nguyệt cùng mẹ trở về phòng, đóng cửa lại, sau đó lấy tấm da sói ra nói: “Mẹ, tấm da sói này mẹ khâu lót vào áo bông cho con đi, một chiếc áo khoác thật ấm âp ấm áp.”
Tống Vi nhìn thấy da sói giật mình, kéo tai Giang Thượng Nguyệt, thấp giọng hỏi: "Da sói này con lấy ở đâu ra?"
“Hôm nay gặp anh Bình, là hắn đưa cho con nha.”
“A! Người ta làm sao phải cho con thứ tốt như vậy?” Tống Vy vẫn không tin.
“Đúng vậy, là hắn cho con!”
Tống Vi nhìn con gái mình, nửa tin nửa ngờ với ánh mắt phức tạp, con gái bà thực sự không giống trước đây.
Sáng sớm ngày hôm sau, đám tang ông lão nhà họ Lý chuẩn bị làm theo nghi lễ, tục lệ đặc trưng ở thời kỳ này. Trước đây, ở thôn Giang gia khi một người lớn tuổi qua đời, còn được coi là hỉ tang, họ sẽ tổ chức tang lễ hoành tráng và mời đoàn diễn kịch, hát diễn tạp kỹ, để chúc mừng gia chủ, sống vui chết thọ , công đức viên mãn.
Nhưng bây giờ là Tân Hoa Quốc mới, đả đảo hết thảy ngưu quỷ xà thần, không làm mê tính phong kiến, cho nên tang lễ của Lý lão gia rất đơn giản. Sau tang lễ, Lý Vân Sơn mở tiệc cơ động, trong sân nhà chật kín người đến ngồi cọ cơm. Tiệc đãi thôn dân cũng rất đơn giản, mỗi người một canh , một cái bánh bột ngô lớn. Nhưng ở thời điểm thiếu lương, thiếu vật tư như hiện tại, có thể lấy ra được như vậy đã là rất thể diện.
Lý Vân Sơn hôm nay mặc bộ đồ màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, trông rất có tinh thần, khuân mặt tuấn tú kiên nghị, người lại có năng lực, xe con đưa đón.
Đầu những năm này có bao nhiêu người trong thôn có cơ hội nhận biết một chiếc ô tô như vậy, chứ đừng nói ngồi lên nó! Các cô gái mới lớn nhìn thấy bộ dáng anh như vậy mặt đỏ như đánh phấn, người đàn ông này làm sao mà lớn lên vậy? Vừa đẹp trai vừa năng lực, vừa giàu có. Nhóm các mẹ chồng, nàng dâu trong thôn điên cuồng tám chuyện. Khi nhìn thấy anh trong tràng điện này cũng đứng ngồi không yên, tiếc nuối than thở: Chậc, chậc, chậc...! Nếu chở thành con rể nhà mình thì tốt biết mấy.
Giang lão thái nhìn Lý Vân Sơn, trong lòng bàn tính đánh tạch tạch, nếu Giang gia có một chàng rể vàng như thế này, thì thiếu gì vật tư tiền bạc tiếp tế nhà mẹ đẻ. “Vân Sơn tiểu tử, đã nhiều năm không gặp, cậu thoạt nhìn rất có khí lực, khi còn nhỏ lão bà ta từng bế cậu đó!”
Giang lão thái cười toét miệng khoe ra hàm răng vàng: “Tiểu tử, cậu đã có nàng dâu chưa?"
Lý Vân Sơn tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng nho nhỏ của cô gái nhỏ đâu, trong lòng hắn có cảm giác kỳ quái, nghe lão thái nói chuyện, hắn mỉm cười dò hỏi: “Bà nội Giang, em gái Thượng Nguyệt hôm nay không có tới?”
“Con nhỏ đó, nó tới tới làm gì?”
Giang lão thái nghi hoặc nhìn Lý Vân Sơn: “Cậu nhận thức đồ bồi tiền hóa đó?”
Lý Vân Sơn hơi nhíu mi, miệng thật bẩn, nếu tiểu ma nữ nghe được lời này không biết cô gái nhỏ sẽ làm gì đâu. Anh không nghĩ tới Giang Thượng Nguyệt cao thủ như vậy, lại chịu ăn thiệt thòi.
"Hôm qua tôi gặp cô bé trong núi."
Lý Vân Sơn khẽ mỉm cười, quay người chào hỏi những vị khách khác.Nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, Đại Nguyên cảm thấy một tia ngưỡng mộ từ nhỏ, sau khi nhìn thấy dung mạo và thành tích của người người đàn ông này, cô ta cảm thấy có thứ tình cảm nào đó đang âm thầm bén dễ nảy mầm động dung sâu sắc.
Lý Vân Sơn nâng mấy ly rượu thăm hỏi khách khứa song, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ đi đến cửa Giang gia.
Tất cả mọi người trong Giang gia đều đi ăn tiệc cơ động, Giang Thượng Nguyệt không có hứng thú với việc này, mà chủ động ở lại giữ nhà, thà dùng thời gian trong bữa ăn để tu luyện. Khi nghe thấy tiếng bước chân, cô chậm dãi mở mắt: “Ồ, chính mình đưa đến tận cửa.”
Giang Thượng Nguyệt mở cửa, đã thấy Lý Vân Sơn đang đứng trong sân, hết nhìn đông tới nhìn tây, mặt hơi đỏ, hẳn là hắn đã uống rượu. Khi nhìn thấy cô gái nhỏ, mắt hắn sáng lên, hắn lôi trong túi ra một mắm kẹo đưa cho cô : “Cô gái nhỏ, mời em ăn kẹo.”
"Anh ngồi đi."