Chương 4: Núi Tiêu Hàn

Nhóc đi đâu? "Lý Vân Sơn vội vàng đuổi theo.

“Lột da.”

"Mùi máu quá nồng, sẽ thu hút tất cả dã thú ở gần."

"Bọn chúng sẽ không tới." Giang Thượng Nguyệt thả thần thức, kiểm tra tình hình xung quanh nhất thanh nhị sở, thuận tiện phóng uy áp và sát khí khiến cho dã thú không dám tới gần.

“Tại sao?” Lý Vân Sơn vẫn có chút lo lắng.

Giang Thượng Nguyệt không nói gì, cô đến bên suối, lột và làm sạch da sói, tấm da sói này sẽ rất ấm áp nếu làm áo khoác vào mùa đông!

Lý Vân Sơn trố mắt líu lưỡi, hắn không phải chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hiện tại lại là hình ảnh một một cô gái nhỏ đang lột da sói, thủ pháp này, đôi tay này cũng quá lưu loát thành thục.

Giang Thượng Nguyệt nghĩ trong đầu: “Gà rừng giữ lại hầm bồi bổ cho lão mẹ ở nhà, về phần thịt sói còn lại...Ừ cũng thật hương!

Lý Vân Sơn cũng đi theo cọ ăn thịt sói. Mặt trời bắt đâu lặn về hướng tây, sắc trời chạng vạng tối dần, bầu trời vằn vện đỏ oạch. Ánh trăng trên dòng sông tĩnh lặng, Lý Vân Sơn Thu hết phong cảnh vào trong tầm mắt, con người và cảnh sắc lúc này ghi lại cảm xúc trong tâm hắn. Nhìn vào một bên sờn mặt của Giang Thượng Nguyệt, hắn cảm thấy mình ngày càng không thể nhìn thấu cô gái nhỏ. Hắn bị thu hút trước sự cường đại và thần bí, làm cho chính hắn nhịn không được muốn tìm hiểu nhiều hơn. Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Vân Sơn giật giật, hắn làm sao vậy? Suy nghĩ như vậy với một cô nhóc, hắn là biếи ŧɦái sao?

Giang Thượng Nguyệt cất tấm da và gà rừng, chậm rãi cùng Lý Vân Sơn xuống núi hướng thôn về nhà, Lý Vân Sơn đưa cô đến cửa: “hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau trong tương lai.”

"Anh không muốn tôi gả cho anh, gặp mặt nhau để làm gì?"

Lý Vân Sơn…!

Tống Vi đang giúp chị dâu cả Chu Thúy nấu ăn, nhìn thấy con gái trở về, bà vội vàng hỏi: “Con đang làm gì vậy? Mẹ về cũng không thấy con!”

Giang Thượng Nguyệt ném con gà rừng xuống đất: “Đi bắt gà rừng.”

Chu Thúy trợn tròn mắt: “Ôi trời, đúng là gà rừng này!”

Bọn trẻ trong nhà đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào con gà rừng, cảm thấy mình gủi thấy mùi thơm của thịt gà rừng rồi, chúng nuốt nước miếng ừng ực, ước gì được ăn ngay bây giờ. Giang lão thái vẫn còn tức giận chuyện lúc sáng, hùng hùng hổ hỏ sắn tay áo định lớn tiếng mắng, nhưng khi nhìn thấy con gà rừng, cảm xúc cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Giang đại bá đi đến chỗ Tống Vĩ cầm dao, dời một chiếc ghế nhỏ chuẩn bị gϊếŧ gà, hắn xoa xoa hai tay bước tới, cười ngây thơ nói: “Lục Nguyên! Con bé này bắt được cả gà rừng cơ à! Còn giỏi hơn cả đại bá, tới để đại bá sử lý, cháu gái vất vả rồi mau đi nghỉ ngơi đi!”

Giang Thượng Nguyệt không ngẩng đầu nói: “Không cần!”

Giang Sơn Phong cười xấu hổ, thấy Giang Thượng Nguyệt nhất quyết muốn làm như vậy, cũng không nói gì, ngồi xổm ở giữa lối đi hút thuốc. Giang Thượng Nguyệt gọn gàng lấy máu, nhổ lông và cắt bỏ nội tạng khiến cả nhà choáng váng, con bé này từ khi nào lại trở nên lợi hại như vậy? Thịt gà được hầm, một lúc sau mùi thơm tỏa ra, Nhị Bảo tham lam chảy nước miếng hét lên: "Nội, ta muốn ăn thịt gà, ta muốn ăn thịt gà!"

Giang lão thái vốn chỉ có một tôn tử như vậy bà ta vội vàng dỗ dành: “Cháu trai ngoan, đợi gà hầm nhừ rồi nội lấy cho tiểu bảo bối ăn nhé?”

Giang Thượng Nguyệt ngẩng đầu kỳ quái nói: “Tôi dùng con gà này để bồi bổ sức khỏe cho lão mẹ tôi, ai nói muốn đưa cho hắn?”

“Con ranh chết tiệt mày nói cái gì?”

Cả nhà đều sửng sốt, vốn tưởng rằng hôm nay có thể ăn thịt, nhưng không ngờ rằng bọn họ không có phần! Giang lão thái không thể tiếp nhận được, theo bà ta cháu gái có đồ tốt thì phải hiếu kính bà ta trước, bà ta nhất gia chi chủ, muốn gì thì cháu gái cũng nên đưa con gà đó cho bà ta. Bác dâu cả Chu Thúy nuốt nước bọt, nhìn con gà trong nồi thơm đến mức gần như mất bình tĩnh, bà ta khó nhọc nói: “Lục Nguyên cháu gái! một con gà lớn như vậy sao mà em dâu ăn hết được.”

Giang Thượng Nguyệt đổ gà vào bát, bình tĩnh nói: “Tôi bắt nó để bồi bổ cơ thể của mẹ tôi, muốn ăn thì tự mình bắt đi.”

Giang lão thái nghe vậy, lập tức chỉ vào Giang Thương Nguyệt mắng: “Con nhỏ chết tiệt, tao nuôi không cái thứ bất hiếu? Có đồ ngon không hiếu kính người lớn trong nhà còn muốn nuốt một mình?"

Giang Thượng Nguyệt lười để ý tới lão bà này, nhưng bà ta vẫn chỉ vào mũi cô mà mắng, đáng tiếc cô nghe tai nọ sang tai kia, mặc kệ ngoài cửa sổ sẩy ra chuyện gì.