Chương 31: Nhận được thư

Mới vừa cơm nước xong, công xã có người đến đưa thư, Giang Thượng Nguyệt có chút kỳ quái thư là ai gủi cho cô, cầm qua nhìn thấy người gủi ký Lý Vân Sơn.

Giang Thượng Nguyệt vỗ trán, cô gần như quên mất người này! Giang Thượng Nguyệt kéo một chiếc ghế dài ngồi ở cửa, lúc trời còn sáng lấy thư ra xem. Giang Thượng Nguyệt thấy có mấy tờ tiền rơi ra, đếm thì phát hiện tổng cộng là tám mươi đồng.

"Này là gủi cho mình dùng phải không? Ký gủi tất cả cho mình, không có đạo lý nào mình không nên thu!"

Cô cất tiền sang một bên, mở thư ra và chậm rãi đọc:

"Xin chào đồng chí Giang thân mến!

Tôi đã đến quân đội và mọi thứ vẫn ổn. Tôi thấy đồng chí gầy và cần được bồi bổ, tôi gủi đồng chí tám mươi đồng. Trợ cấp hàng tháng là ba mươi đồng, từ nay về sau mỗi tháng tôi sẽ gửi cho đồng chí hai mươi đồng qua bưu điện. Đồng chí có thể mua quần áo và cái ăn đều được. Lần sau gặp lại, tôi hy vọng đồng chí cao lớn hơn một chút.

Lý Vân Sơn Thư."

Giang Thượng Nguyệt đọc xong, khóe miệng hơi cong lên.

"Lý Vân Sơn miệng nói không phải, nhưng trái tim thì rất thành thật!"

Lục Nguyên, mày đang nhìn cái gì vậy?"

Nhất Nguyên đột nhiên đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì, khi nhìn thấy ba chữ "Lý Vân Sơn", cô ta như con mèo xù lông. Chị ta hét toáng lên:

“Sao Sơn Ca ca lại viết thư cho mày? Ngày đó mày đâu có đi ăn tiệc, làm sao mày quen anh ấy?”

Giang Thượng Nguyệt trợn trắng mắt xem thường:

“Liên quan chị cái rắm!”

"Thái độ của mày là thế nào?"

Nhất Nguyên hung hăng chọc vào đầu Giang Thượng Nguyệt:

"Con khốn này! Rốt cuộc mày và Sơn ca ca là quan hệ gì? Tại sao hắn lại viết thư cho mày?”

Giang Thượng Nguyệt mắt tối sầm:

“Chọc thử lần nữa vào người tôi xem?”

Nhất Nguyên giống hệt Chu Thúy tính tình hung hãn và kiêu ngạo, nói năng và làm việc không mang đầu óc. Người quen thói khinh dễ tiểu Giang Thượng Nguyệt, nhưng chỉ một hai câu đã bị cô dọa cho sợ hãi.

Chị ta giơ tay lên, chuẩn bị chọc đầu Giang Thượng Nguyệt lần nữa:

"Con khốn hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ! Sao mày dám ở trước mặt tao giở trò câu dẫn Sơn ca ca? Làm sao Sơn ca ca có thể thích đứa con gái xấu xí chết tiệt như....?"

Nhất Nguyên chưa kịp nói xong, Giang Thượng Nguyệt đã nắm lấy ngón tay của cô ta, dùng lực nhẹ đẩy ra sau. Người xưa vẫn nói:

"Tay đứt ruột sót."

Tuy rằng không gãy xương cốt, nhưng quả thật toàn tâm đâu đớn.

"Ối!"

Nhất Nguyên đau đến nhe răng trợn mắt, bù lu bù loa khóc lớn:

"Lục Nguyên, con khốn này sao dám bẻ tay tao? Xem hôm này tao có đánh chết mày không.”

Giang Thượng Nguyệt cười khẩy, dùng lực mạnh hơn một chút nữa. Lần này khiến Nhất Nguyên đau muốn chết:

"Cứ nói tiếp đi, chị chọc tôi khó chịu, cái móng lợn này của chị cũng đùng dùng nữa!"

Nhất Nguyên hoàn toàn bối rối, cô ta biết Lục Nguyên là người như thế nào, nếu không cô ta cũng không dám bắt nạt Giang Thượng Nguyệt trắng trợn như vậy.

"Tại sao nó lại đột nhiên thay đổi tính cách như vậy?"

Lục Nguyên ra tay không hề nhẹ, hành động hung ác này trước nay, cô ta chưa từng thấy qua trên người Giang Thượng Nguyệt. Nhất Nguyên đau đớn kêu la:

“Tao không nói, tao không nói nữa, mau buông tay!”

Giang Thượng Nguyệt buông tay, nhìn Nhất Nguyên thở hồng hộc, cô nhếch miệng cười:

“Đừng có chọc tôi, nếu không lần sau cung không chỉ nhưi vậy.”

Nhất Nguyên cố gắng nhìn ra trong mắt Giang Thượng Nguyệt, xem có chút ý tứ đùa giỡn nào không? Đáng tiếc, đôi mắt sâu thẳm của Giang Thương Nguyệt nói cho cô ta biết rằng! Đây là sự thật, không có chút ý tứ đùa giỡn nào ở đây!

“Hừ!” Nhất Nguyên ánh mắt hung ác liếc nhìn Giang Thượng Nguyệt, cúi đầu đi vào nhà. Giang Thượng Nguyệt nhếch khóe miệng cười khinh bỉ. Nhất Nguyên cũng giống như Chu Thúy, tính tình hung dữ và hống hách, sợ mạnh hϊếp yếu. Cô ta không có sự tàn nhẫn, nếu cô ta thực sự gặp phải một người tàn nhẫn, cô ta cũng sẽ sợ hãi hèn nhát.

Trở lại trong phòng, Tống Vi đang dọn giường chiếu. Giang Thượng Nguyệt đống cửa cài then kỹ càng, từ trong túi móc ra hai cái bánh bao và một cuộn tiền cũ kỹ:

“Mẹ, ăn bánh bao!”

Tống Vi lần này cũng không hỏi Giang Thượng Nguyệt kiếm tiền ở đâu ra, ngày nào cũng mua bánh bao cho bà ăn. Tống Vi ăn bánh bao nhìn con gái nhỏ của mình, bà ấy phát giác con gái dường như không chỉ xinh đẹp hơn trước, da cũng trắng hơn, toàn thân khí chất đã bất giác thay đổi rất nhiều. Ngày xưa da đen người gầy gò xanh xao, dáng vẽ nhu nhược khúm núm, nhưng bây giờ con gái bà nhìn thập phần tinh thần.

"Cậu nhỏ hôm nay đến đây, chuyện hôn sự đã được bàn bạc rồi, cuối tháng này sẽ tổ chức hôn lễ." Tống Vi nói.

"Như vậy khẩn trương?"

"Sao không khẩn trương cho được? Tiếp qua thời gian nữa, cái bụng to lên, làm sao dấu được miệng lưỡi thôn dân. Ai biết nhưng người đó có thể đàm tiếu ra sự tình gì nữa."

Tống Vi ngoài miệng bóng loáng mỡ heo, lau đi thì thật đáng tiếc, Tống Vi liếʍ liếʍ quanh miệng.

"Vẫn là bánh bao thịt heo là ngon nhất, vừa thơm vừa nhiều dầu!"

"Ồ."

“Mẹ tính vài bữa nữa đi hợp tác xã cung ứng tiêu thụ, xem mua thứ gì đó làm quà cưới cho cậu nhỏ.”