Chương 30: Con nhỏ chết tiệt kia

Trâu Quế Hoa cho rằng cô bé này da mặt mỏng, ngại ngùng uống nước đường nên cũng không thuyết phục nữa.

"Thím, lần này thu nhiều ít thịt?" Giang Thượng Nguyệt hỏi.

Con lợn rừng này nặng bốn trăm cân, sau khi rút xương cốt vẫn còn lại hai trăm bảy mươi cân. Trâu Quế Hoa không nhất định nuốt trôi nhiều như vậy thịt. Trâu Quế Hoa suy nghĩ một lúc nói :

“ Trước cấp thím 200 cân đi, nhà máy nhiều người lần trước không mua được thịt.”

Giang Thượng Nguyệt gật đầu:

“Vậy thím đợi tôi một lát, tôi kêu cha ta mang thịt lên.”

"Thím giúp hai cha con cùng khiêng”

Giang Thượng Nguyệt đương nhiên từ chối, nhờ Trâu Quế Hoa giúp cô khiêng, chẳng phải sẽ tiết lộ bí mật của cô sao? Theo cùng một cách, cô đợi ở cửa một lúc mới lấy ra hai trăm cân thịt lợn rừng. Cô gõ cửa, Châu Quế Hoa mở cửa, hai người cùng nhau nâng thịt vào phòng. Thịt lợn được mang vào nhà theo từng giỏ. Trâu Quế Hoa lấy trong tủ ra sáu mươi đồng đưa cho Giang Thượng Nguyệt, cười nói:

"Của cháu đây, cất cẩn thân đừng làm mất, về nhà cha đánh đòn đó!"

Giang Thượng Nguyệt nhếch miệng, cô chưa bao giờ gặp mặt cha mình, huống chi số tiền này là của cô, sao cô có thể bị lão cha đánh đòn? Sau khi rời khỏi nhà Trâu Quế Hoa, Giang Thượng Nguyệt mua bốn cái bánh bao nhân thịt, tự mình ăn hai cái, hai cái mang về cho lão mẹ ở nhà.

Cô không lắc lư đi chỗ này chỗ kia như mọi khi nữa, muốn nhanh tróng trở vè nhà với lão mẹ. Cô sử dụng" Súc địa thành thốn" pháp thuật thu nhỏ diện tích thành một bước chân. Dưới chân hình thành một vòng ánh sáng ma pháp, Giang Thượng Nguyệt dậm chân nhỏ, chỉ tốn một chút công phu, cô đã xuất hiện ở đầu thôn.

Thời điểm này đang trong giờ nấu cơm chiều, khói bay lên từ các nhà. Giang lão đầu ngồi trước nhà hút tẩu thuốc lá khô, Giang Thượng Nguyệt đưa tay vào túi vải, trên thực tế là từ Bát Thiên Thế Giới lấy ra bao thuốc lá, đưa cho Giang lão đầu. Dù thế nào đi nữa, Giang lão đầu cũng cho mẹ con Giang Thượng Nguyệt một chút ít công bằng. Cô từ trước tới nay luân coi trọng nhân quả, cô không muốn nợ nhân tình người khác.

"Ông nội." Giang Thượng Nguyệt gọi.

Lão ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hãm sâu, làn da đen xạm do cháy nắng nở ra một nụ cười hiền từ:

"Lục Nguyên cháu gái ta trở lại rồi?"

Giang Thượng Nguyệt gật đầu, đưa bao thuốc lá cho lão:

“Chiều nay cháu vào thành mua cho ông nội bao thuốc lá, nghe nói cái này rất quý.”

Đàn ông già trẻ trong thôn đều hút tẩu thuốc lá khô, tất cả họ đều là nông dân, bào lương thực trong đất kiếm ăn, làm sao gặp qua cái gì bao thuốc lá. Giang lão đầu cũng là như vậy.

"Bao thuốc lá?"

Ông lão nhìn đi nhìn lại với vẻ mặt tò mò:

"Làm sao hút được thứ này?"

Giang Thượng Nguyệt cởi lớp màng ni lông bên ngoài, lấy ra một điếu thuốc, chỉ vào đầu điếu thuốc nói:

“Cháu xem người ta hút thuốc ở đây, ở phía trước đốt.”

Lão Giang ngậm điếu thuốc trong miệng, đầu còn lại châm lửa giống như tẩu thuốc lão rít hai hơi, tàn thuốc lóe đốm lửa, lão phun ra sương khói, bẹp bẹp cái miệng, môi khô nứt nẻ nói:

“Thuốc lá này tại sao không có chút năng lượng nào vậy?”

Giang Thượng Nguyệt cười ha hả:

“Người trong thành hút loại này, hút không được tẩu thuốc lá khô của ông.”

“Ngồi xuống.” Giang lão nhân vỗ vỗ bên sườn hắn, ra hiệu Giang Thượng Nguyệt ngồi xuống:

“Lục Nguyên, bà nội mấy đứa cả đời liền cái kia đức hạnh, ta cũng chỉ mong mấy đứa cháu gái đừng học giống bà ta. Ông nội biết cô cháu gái này sớm muộn gì là muốn ra đi. Nhà ta, nhà lão Tống không bồi dưỡng ra được người nào bản lĩnh, duy nhất có chút mực nước chính là cha cháu. Là dòng giống lão tam, cháu gái ta nhất định không thể kém được."

Giang lão đầu quay đầu nhìn cô:

“Muốn đi học sao?”

Những năm này nhiều nhất chính là học đến tiểu học, nhận biết được vài chữ, tổng không đến mức thành mù chữ, nhưng với Giang Thượng Nguyệt mà nói thật lãng phí thời gian, cô không cần suy nghĩ:

"Không nghĩ."

Giang lão đầu kinh ngạc, lão không ngờ Giang Thượng Nguyệt lại không muốn đi học. Giang Thượng Nguyệt bình tĩnh nói:

"Quá trẻ con, những chuyện đó cháu đều biết."

Cô vỗ mông đứng dậy, vươn vai nói: “Bà nội cả đời cái kia đức hạnh, với ông nội người này đáng giá, chỉ là cháu không thích người khác giờ trò tính kế."

Nói song xoay người đi vào nhà, Giang lão nhân nhìn theo bóng lưng của cháu gái, cảm thấy càng ngày càng không thể nhìn thấu đứa cháu gái này. Nhưng lão không biết phải làm sao, đứa cháu gái này bản lĩnh, nhất định sau này sẽ làm nên chuyện lớn. Cũng không biết có phải hay không, Giang lão nhân thổi gió bên tai Giang Lão thái vào được, lão bà mấy ngày qua thu liễm rất nhiều. Lúc ăn cơm Giang Thượng Nguyệt ăn bát cháo rau rừng thứ hai bà ta cũng không thèm quản.

Giang Thượng Nguyệt mới mặc kệ quản này quản kia, trong từ điển của cô chỉ có hai câu châm ngôn:

“Quản ngươi đánh rắm, quản ta đánh rắm!”