Chương 32: Linh xà

Giang Thượng Nguyệt không đồng ý nói:

"Không phải nhà ta đã đưa một trăm đồng làm quà rồi sao? Mẹ cũng không sợ đem họ ăn nuôi lớn bụng?"

"Đứa nhỏ này, con không hiểu? Số tiền đó là cậu con mượn. Quà cưới là phải tặng, sau này con lấy chồng, cậu nhỏ cũng sẽ đáp lễ lại nhà ta."

“Vâng! sao cũng được, tùy ý mẹ làm.”

Giang Thượng Nguyệt nhảy xuống giường nói: “Con ra ngoài đi dạo, mẹ đi ngủ trước đi ạ!”

"Trời đất tối thui thế này! Cẩn thận lơn rừng xuống núi nguy hiểm!"

Tuy biết con gái mình có năng lực bản lĩnh lớn, nhưng tối lửa tắt đén trời đất tối thui thế này, người làm mẹ như bà không thể không lo lắng.

Giang Thượng Nguyệt tự tin cười:

"Trên thế giới này, thứ có thể tổn thương con gái mẹ còn chưa xuất hiện đâu!"

Những ngày này, Giang Thượng Nguyệt hoặc là nghĩ cách kiếm tiền, cắt cỏ heo kiếm công điểm, hoặc là cãi nhau với phụ nữ trong thôn. Nhiều chuyện linh tinh rối loạn đã trì hoãn thời gian tu luyện của cô.

Vầng trăng treo cao in bóng trên dòng sông trong vắt, Giang Thượng Nguyệt sử dụng pháp thuật thu nhỏ lại một tấc. Trong nháy mắt Giang Thượng Nguyệt đã đi sâu trong núi Tiêu Hàn. Cô thả thần thức bao phủ núi Tiêu Hàn như một mạng lưới. Bất cứ cơn gió thổi qua, nhành cây ngọn cỏ lay đông, Giang Thượng Nguyệt đều nắm rõ lòng bàn tay.

Giang Thượng Nguyệt lấy ra một cây cỏ tiên trong Bát Thiên Thế Giới để tu luyện. Cỏ tiên trong Bát Thiên Giới chứa đựng một lượng linh khí rất cường đại, kết hợp với năng lượng của núi Tiêu Hàn là đủ Giang Thượng Nguyệt tối nay tu luyện.

Phụ cân nơi cô tu luyện có mấy đầu dã thú tiến lại gần. Chúng núp sau những bụi cây lớn, lén lút quan sát dưới bầu trời trăng sáng. Chúng âm thầm cọ năng lượng linh khí của cỏ tiên, trong lúc cô tu luyện. Chỉ là Giang Thương Nguyệt hấp thu rất nhanh, rất bá đạo, chung quanh yêu thú chỉ hấp thu một chút ít tiên khí thoát ra.

Chỉ trong chốc lát, cỏ tiên vốn tràn đầy năng lượng linh khí nồng đậm, bị Giang Thương Nguyệt hoàn toàn hấp thu, cuối cùng khô héo. Giang Thượng Nguyệt chậm rãi mở mắt, nhìn con rắn nhỏ cách mình chưa đầy một mét, cô cười nhạt:

“Vật nhỏ có dũng khí, dám lại gần ta.”

Một con rắn nhỏ toàn thân đen nhánh, vảy của nó phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng. Đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Giang Thương Nguyệt, đầu nó khẽ run lên, cuộn tròn lặng lẽ nhìn Giang Thượng Nguyệt.

Giang Thượng Nguyệt mém cỏ tiên đã khô héo cho vật nhỏ:

"Ăn đi, sống hay chết đều phải xem vận may của ngươi."

Tiên thảo chỉ mọc ở tiên giới, là một loại tiên dược quý hiếm. Ở tiên giới gần như tuyệt chủng, ngoại trừ Bát Tiên Giới giống nơi Thiên Linh Bảo Địa, tiên cỏ mọc ở khắp mọi nơi. Chính vì cỏ tiên mọc trong tám ngàn thế giới nên năng lượng linh khí chứa đựng trong nó càng mãnh liệt, nồng đậm và thuần khiết, nhưng cũng vô cùng bá đạo. Cho dù là cỏ tiên đã tàn lụi, nó vẫn còn có dược tính nhất định.

Con rắn nhỏ này chỉ là sinh vật phàm trần, nếu nuốt chửng loại cỏ tiên này, có lẽ nó sẽ không chịu nổi sức mạnh linh khí bá đạo này mà nổ tan xác.Tưởng rằng con rắn nhỏ sẽ do dự, không ngờ trong một giây con rắn nuốt chửng cỏ tiên mà không chút lưỡng lự.

Giang Thượng Nguyệt bật cười ha ha:

"Tính nết ăn uống của con rắn nhỏ này thật hợp ý cô!"

Giang Thượng Nguyệt liếc nhìn xung quanh dã thú đang hâm mộ ghen tị. Cô nhặt một cành cây vẽ một vòng tròn quanh rắn nhỏ nói:

"Nếu ta mặc kệ ngươi, những dã thú xung quanh sẽ đem vật nhỏ nhà ngươi thành thần dược, cắn muốt tăng cường thực lực. Thời gian ngươi hấp thụ cỏ tiên, ở trong vòng tròn này đừng ra. Nếu ngươi có thể sống sót, hãy đến tìm ta, ta sẽ ban cho ngươi danh tính, ban ngươi thành sủng vật bên cạnh ta. Dẫn dắt ngươi nhập đạo trên con đường tu luyện."

Nói xong, Giang Thượng Nguyệt cũng không quản nữa, thân hình nhoáng quang mang, cô xuất hiện ở Bát Thiên Giới. Gió thổi mơn man da mặt, tầm mắt mênh mông vô tận, nhìn không thấy điểm cuối. Mười hai đỉnh tiên sơn cao chót vót, sừng sững ẩn hiện tầng mây xa xa.

Giang Thượng Nguyệt vừa mới tu luyện xong, toàn thân thải ra lớp bùn đất hôi thối. Cô cởi hết quần áo trên người, chậm rãi tiến vào mặt hồ Vô Cực. Giang Thượng Nguyệt cảm nhận làn nước trong vắt, tràn đầy năng lượng linh khí nồng đậm tính khiết, thẩm thấu tiến nhập vào tứ chi bách hải. Cô khe khẽ rêи ɾỉ toàn thân thả lỏng ngâm mình trong nước, mặt đỏ ửng, thoạt nhìn thập phần hưởng thụ:

“Thế gian này còn ai có thể tiêu diêu tự tại như ta?”