Chương 3: Lý Vân Sơn



Một chiếc ô tô nhỏ đi vào thôn, theo sau là một chiếc xe lừa, giường xe được trải một tấm vải trắng, ai cũng biết là đang kéo một người đã chết. Chiếc ô tô khiến cho người dân thôn Giang gia gợi lên chút sóng gió, chiếc xe dừng lại trước cửa ngôi nhà đất ở cuối phía đông thôn, lúc này dân làng mới nhận ra đó là Lý gia: “Các thành viên trong gia đình này đã trở lại?”

Hơn mười năm trước, người đàn ông họ Lý mang gia đình đến Giang gia thôn sinh sống, thời gian sau người con trai nhà họ Lý làm quan bên ngoài, về đưa cha mình đi dưỡng lão qua ngày lành. Rất nhiều người lớn tuổi trong thôn đều biết Lý lão đầu, không ngờ đến khi gặp lại là cảnh còn người mất.

Người đàn ông nhìn ngọn núi lớn phía xa, ký ức có chút mơ hồ, khi còn nhỏ hắn thường theo bạn bè đến đây chơi, cánh rừng này là nơi chứa đựng ký ức tuổi thơ, hắn cùng tiểu đồng bọn chèo cây nhặt trứng chim, lên núi kiếm rau dại, vậy mà từ biệt đã có hơn mười năm, hắn bồi hồi cảnh nay có còn như xưa?

Lý Vân Sơn đem công việc hậu sự của lão nhân gia cho cảnh vệ viên Tiểu Lý giải quyết, rồi chậm rãi đi về phía núi Tiêu Hàn.

Sâu trong rừng rất yên tĩnh, Giang Thượng Nguyệt cuốn chặt áo khoác vải bông, đi về phía sâu trong núi Tiêu Hàn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu lại là một người đàn ông. Hắn mặc bộ áo màu đen kiểu dáng Tôn Trung Sơn, dáng người cao gầy, đeo cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn thật nhã nhặn, đặc biệt hắn rất đẹp. Nhưng trên người lại mang theo một luồng sát khí, chỉ có thể tìm thấy ở những kẻ đi qua thây xương biển máu. Có vẻ như anh ta là một người lính đã trải qua chiến trường.

“Cô nhóc, em là con gái nhà nào?” Lý Vân Sơn hỏi.

“Cha tôi là Giang Sơn Hà.” Cô gái nói xong, sau đó suy nghĩ lại bổ sung: “Tôi là Giang Thượng Nguyệt.”

“Thì ra là con gái Giang tam thúc.” Lý Vân Sơn nhìn cô bé gầy gò, làn da nhợt nhạt vàng vọt nhưng có đôi mắt thủy linh linh rất đẹp, hắn cười nói: “Tôi tên Lý Vân Sơn.”

Giang Thượng Nguyệt cảm thấy Lý Vân Sơn rất quen thuộc, giống như một người mà cô đã từng gặp trước đây. Không thể nào? Ở thế giới này làm sao có thể gặp được người quen thuộc với cô ấy? Giang Thượng Nguyệt cảm thấy mình đã quá nhạy cảm rồi!

"Trên núi này có rất nhiều dã thú, chúng sẽ ăn thịt trẻ con, cô nhóc em không sợ sao?" Lý Vân Sơn nói.

Đột nhiên có thứ gì đó phát ra tiếng xào xạc trong bụi cây, Giang Thượng Nguyệt hai mắt sáng long lanh, cô ấy hôm nay thật may mắn! Ở một bụi cây khác có một bóng đen nhảy ra, miệng rộng há to như cái bồn máu, hướng Giang Thượng Nguyệt mà cắn.

“Cẩn thận!” Lý Vân Sơn kêu lên, hắn muốn cứu cô gái nhỏ, nhưng đã muộn, bóng đen đã ở ngay trước mặt cô gái nhỏ rồi!

Giang Thượng Nguyệt không hề hoảng sợ, cô dùng năm móng vuốt nhỏ nhắn của mình, nắm lấy cổ của bóng đen đó mà không cần quay đầu lại, bàn tay cô dùng lực, cái cổ bóng đen phát ra tiếng rắc, rắc, rắc, con vật không kịp giãy dụa! Cô lạnh lùng liếc nhìn con sói đã chết, cười lạnh nói: “Súc sinh này cũng thật gian xảo, biết dùng mưu kế đánh lạc hướng con mồi!”

Lý Vân Sơn hoàn toàn chấn động, hắn vốn tưởng rằng cô bé này nhất định sẽ chết, hắn thật không ngờ với thân hình nhỏ bé, gầy gò như vậy lại có thể bể gãy cổ một con sói, thật vô lý không có khả năng! Giang Thượng Nguyệt đến gần Lý Vân sơn và hỏi: “Anh sợ tôi?”

Thình thịch, thình thịch! Hắn làm sao vậy? Trái tim hắn nhói lên, đập liên hồi, nhưng loại cảm giác này không phải sợ hãi, bản thân hắn cũng không hiểu là cảm giác gì. Một lúc lâu sau, Lý Vân Sơn mới chậm rãi tiếp nhận sự thật, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái nhỏ trước mắt: “Em là nhân loại sao?”

Giang Thượng Nguyệt trợn trắng mắt: “Anh đang nói nhảm sao?”

Lý Vân Sơn …!

Ngay cả bộ đội đặc chủng được huấn luyện bài bản, cũng không thể tóm được cổ một con sói hoang ngay lập tức! Huống chi một cô gái hơn mười tuổi, đây căn bản không phải là năng lực mà người bình thường có thể làm được.

Giang Thượng Nguyệt cong khóe miệng tiến sát Lý Vân Sơn chêu gẹo: “A bị phát hiện mất rồi, anh cảm thấy tôi nên sử lý anh như thế nào đây?”

Cô muốn người đàn ông này! Khí tức quen thuộc này đặc biệt mạnh mẽ khi ở gần hắn, mặc dù cô gái người ta vẫn là trẻ vị thành niên, nhưng trong thân xác mười bốn tuổi này là một linh hồn chín nghìn năm tuổi. Yêu thích cái đẹp thì có gì sai? Người đàn ông này làm sao có thể nghịch thiên như vậy, hắn quá đẹp rồi?

“Cô gái nhỏ em muốn như thế nào?”

“Tôi gả cho anh, làm cô dâu nuôi từ bé, anh thấy sao?”

Lý Vân Sơn bật cười hỏi: “Cô gái nhỏ tôi đã hơn hai mươi, nhóc con nhà em mới hơn mười tuổi, còn chưa trưởng thành, nếu ở cùng nhau là phạm tội đó...! Ở đâu mà em biết mấy chuyện lung tung lộn xộn này?”

Giang Thượng Nguyệt nhún nhún vai: “Trâu già gặm cỏ non, là anh kiếm lời!”

Lý Vân Sơn bị chọc tức muốn hộc máu. Hắn cố gắng nhiều năm kinh lịch qua chiến trường tàn khốc, hắn gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều hoàn cảnh, hắn chưa gặp ai như cô gái này, rất mạnh mẽ tự tin, và rất bí ẩn. Hắn chỉ biết thở dài, cô gái này cũng thật bản lĩnh, có thể đem một người như hắn tức đến hộc máu.

Giang Thượng Nguyệt thấy Lý Vân Sơn nói không nên lời, vì vậy cô không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, cô mang theo con sói và gà rừng đi về phía sâu trong núi Tiêu Hàn.