Chương 2: Cửu Thiên Tuế tái sinh

Tháng ba thời tiết vẫn còn rất lạnh, trong nhà chỉ có một chiếc giường được ghép lại bằng những ván gỗ và một chiếc chăn bông, bên trong là lớp bông gòn đen cứng lại không hề ấm áp chút nào. Nhà không có Kháng nên cả nhà hai người chỉ có thể rúc vào nhau cho ấm.

Tống Vi không nói gì vì bà biết con gái mình nói đúng, nhưng trong thâm tâm bà luôn cảm thấy gia đình là phải như vậy, nhường nhịn, chịu đựngbảy tám năm nay bà vẫn sinh hoạt như vậy. Nghỉ ngơi một lát, Tống Vi cùng mấy chị dâu xuống đất kiếm công điểm. Giang Thượng Nguyệt nằm trên giường một lát mới chậm rãi ngồi dậy.

Linh hồn Cửu Thiên Tuế đã nhập vào cơ thể mười bốn tuổi này đã hơn mười năm, cô không còn nhớ mình đến đây bằng cách nào, cô chỉ nhớ rằng mình đã ngã xuống trong trận chiến với Thiên Đế, đến khi cô mở mắt ra đã ở thế giới này rồi, đi theo cùng với cô là nhẫn trữ vật Bát Thiên Thế Giới.

Đầu mùa xuân của mười bốn năm trước, tiểu Giang thượng Nguyệt ở Giang gia thôn ra đời, thân hình nhỏ bé yếu ớt, bị cảm lạnh chết đi khi còn quá nhỏ, làm cho Giang Thượng Nguyệt chiếm cái tiện nghi, tạo cơ hội cho một nhân sinh mới.

Giang lão thái có ba người con trai, lão đại Giang Sơn Phong, lão nhị Giang Sơn Thủy, lão tam cha ruột nguyên chủ Giang Sơn Hà là một thầy giáo dạy học. Tống Vi sinh tiểu Giang Thượng Nguyệt không bao lâu, trong một mùa đông đêm tối, cha cô đi lối tắt trên sông bang, gặp phải vết nứt gãy cha cô rơi vào động băng mà chết.

Đứng hàng cháu chắt có ba cháu gái và một cháu trai đích tôn. Giang lão thái là người cực kỳ trọng nam khinh nữ, rất yêu thương bảo bối cháu trai Giang Nhị Bảo, còn ba đứa cháu gái đối sử như cỏ dại, là món hàng hóa không đáng tiền, xoa mài chèn ép bắt chúng làm việc, mục đích nuôi lớn cháu gái chỉ để đổi sính lễ.

Giang Thượng Nguyệt không muốn quan tâm bà ta những tật xấu này. Cơ thể cô đã hoàn toàn bình phục sau thời gian dài âm thầm điều dưỡng, nhưng khuôn mặt cô vẫn tái nhợt do suy dinh dưỡng lâu ngày. Cả gia tài cô chỉ có cái áo bông cũ, rách nát, sợi vải bạc màu bị mài mòn, miếng vá chồng miếng vá, không nhìn ra màu sắc ban đầu. Lớp bông bên trong cũng giống như chăn bông trong nhà, đen, cứng, không đủ chống gió và giữ ấm cơ thể... Cô ấy muốn kiếm tiền.

Bây giờ đã là tháng ba, bên ngoài thời tiết vẫn còn lạnh, Giang Thượng Nguyệt do dự nhưng vẫn mặc vào chiếc áo khoác bông. Sau lưng Giang Gia thôn là núi Tiêu Hàn trải dài vô tận, một ngọn núi rất lớn, nhưng không ai dám đi sâu vào trong núi săn bắt, bên trong rất nhiều thú giữ, nếu không cẩn thận chết người như chơi. Dưới chân núi ngoài bìa rừng chính là nơi bọn nhóc con đến nhặt trứng chim kiếm rau rừng.

Giang Đại Ngưu nhìn thấy Giang Thượng Nguyệt, từ trên cây nhảy xuống, ngốc nghếch cười nói: “Chị Nguyệt.”

Giang Thượng Nguyệt nhìn thoáng qua túi quần phồng lên của Giang Đại Ngưu: “Hôm nay thu hoạch được nhiều nha.”

“Này, hôm nay chị may mắn đấy." Giang Đại Ngưu từ trong túi móc ra hai quả trứng chim, nhét vào trong tay Giang Thương Nguyệt: "Mẹ ta nói chị Nguyệt bị bệnh, cho chị bồi bổ cơ thể này.”

Giang Thượng Nguyệt mắt châu thủy linh linh đảo một vòng, ồ cậu chàng này biết yêu rồi a!

"Anh cả!" Khi Giang Nhị Ngưu nhìn thấy một nửa số trứng của mình và anh trai đã vất vả kiếm được bị anh nó đưa cho Giang Thượng Nguyệt, nó lập tức không vui hét lên: “Con nhỏ xấu xí… không cho?”

“Câm miệng!” Giang Đại Ngưu quát: “Phần của em anh vẫn để trong túi đây!”

Giang Nhị Ngưu khịt mũi, trong lòng phàn nàn anh trai nó chỉ biết quan tâm người ngoài, nó mới là em ruột, cho dù anh trai nó không ăn cũng nên giữ lại cho đứa em trai này. “Không cho! Không cho! Nó không phải chị tôi.” Nó nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ hoe, lao tới như một con bê, cố gắng giật lấy trứng chim từ trong tay Giang Thương Nguyệt hét lên: “Tại sao tôi phải đưa cho con nhỏ xấu xí đó! Chả lại trứng chim cho tôi!”

Thân thể Giang Thượng Nguyệt khẽ né sang một bên, Giang Nhị Ngưu không kịp phanh đã ngã xuống đất, tư thế chó đớt phân, trán đập vào đá chảy máu. Giang Nhi Ngưu dùng bàn tay run rẩy lau trán, khi nhìn thấy máu trên tay mình, hắn sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, bật khóc. “Đợi đó con nhỏ xấu xa! Tao về gọi mẹ tao đánh chết mày!”

"Câm miệng! Em không thấy xấu hổ khi giật đồ của cô gái người ta sao?" Giang Đại Ngưu người lớn tuổi hơn, ngay lập tức phản ứng và giúp em trai mình đứng dậy. Thôi đi, rõ ràng là thằng nhóc va chạm trán chảy máu, làm sao có thể ăn vạ không biết xấu hổ như vậy được?

"Anh cả, ta mới là em trai ruột." Giang Nhị Ngưu cảm thấy khó chịu, nhìn khuôn mặt vô cảm của Giang Thượng Nguyệt, nó càng tức giận hơn. Không! Nó thầm thề sẽ để mẹ nó đánh chết cái thứ bồi tiền hóa này!

Giang Thượng Nguyệt trả lại quả trứng cho Giang Đại Ngưu, lạnh lùng nói: "Tôi đâu có năng lực lớn như vậy, tự làm tự chịu về nhà khóc lóc tìm mẹ, thật là bản lĩnh?"

"Con nhỏ thối ở đó chờ tao!" Giang Nhị Ngưu lúc này không quên nặng lời, ánh mắt hung tợn trừng Giang Thượng Nguyệt, trong lúc anh trai nó đỡ về nhà.

Trước khi rời đi, Giang Đại Ngưu liếc nhìn Giang Thượng Nguyệt, mím đôi môi khô khốc muốn nói gì đó, nhưng dưới sự thúc giục của em trai, hắn nuốt lời muốn nói vào bụng.