Chương 26: Bà mối

Tống Ái Quốc cùng bà mối đi vào, Từ Kim Phong nhiệt tình mời bà mối ngồi xuống, lấy ra năm đồng nhét vào tay bà ta, cười nói:

“Bà chị, phụ cận mấy thôn có chị làm mối lợi hại nhất! bà giúp yêm Ái Quốc đi nói chuyện bên nhà gái lần nữa.”

Bà mối nhìn năm đồng trong tay, Tống gia cũng thật hào phóng, nhưng nhà cô gái cũng không phải hạng người dễ nói chuyện. Cầm tiền thì phải mang chuyện làm tốt. Bà mối cũng sợ mình không có cái năng lực này, bà ta nhíu mi khó sử nói:

“Em gái, yêm biết nhà ta đều là người tốt, yêm nguyện ý đi mai mối chuyện của Ái Quốc nhà ta, nhưng khả năng mọi người cũng biết, yêm phía trước cũng đi vài lần, chính cha mẹ cô gái cắn chặt không chịu nhả ra.”

“Chuyện này nhà ta đều biết.”

Hứa Kim Phong đẩy cuộn tiền đến trước mặt bà mối nói:

“Một trăm đồng làm quà cưới, cộng thêm năm mươi cân lương thực, hơn nữa không có. Một trăm đồng không phải là số tiền nhỏ, lễ như thế này có thể lấy được cả con dâu thành phố rồi. Nhà cô ta muốn ba đại kiện, nhà chúng yêm không chi chả nổi! Nếu thực sự không được cũng chỉ có thể như vậy! Bà chị cũng biết tình huống của con gái họ... Khi đến thời điểm, xin nhờ cái miệng khéo léo của Bà chị, ta xem chuyện này có thể thành!"

Bà mối cuối cùng cũng hiểu ý tứ của Hứa Kim Phong, bà ta mắt trợn tròn, suy nghĩ một chút, vỗ đùi đen đét, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Em gái, tôi sẽ đi nói chuyện của Ái Quốc ngay bây giờ!"

Bà mối cầm tiền vội vàng chạy đến nhà gái. Cô gái tên Lý Xuân Hoa, khá xinh đẹp, làm nhân viên chấm điểm ở trong thôn, là cô gái siêng năng chịu khó. Đàn ông độc thân trong thôn đều muốn cô ta về làm vợ. Nương Xuân Hoa đặt mông ngồi ở đầu giường gần lò sưởi, bà ta nghĩ đến hôn sự con gái, không khỏi có chút lo lắng hỏi cha con gái ngồi xếp bằng trên Kháng:

“Cha hắn, Ông nói bà mối qua lại không biết bao nhiêu lần, lão Tống gia vẫn là thành tâm, sau này ba món lớn kiểu gì cũng lấy đến tay, cắn chặt quá vạn nhất họ không cưới thì làm sao?"

Nó dám!"

Cha Xuân Hoa nhướng mày, hung hăng nói:

"Thằng nhãi đó, nó sao dám phủ nhận? Chỉ một tý nướ© ŧıểυ mèo, hủy hoại thanh danh con gái tôi. Bạch ăn no, muốn lau mông rồi chạy? Hừ… mơ thật đẹp! Nếu hắn ta không chịu cưới, tôi liền tố hắn tội làm loạn quan hệ nam nữ, cho hắn ăn đậu phộng!"

"Ông tính cái chó má!"

Nương Xuân Hoa không nhẫn được tức giận nói:

"Ông muốn hủy hoại thanh danh con gái tôi à? Nếu Tống Ái Quốc bị bắn, con gái tôi phải làm sao? Ông tính gả con gái mình cho mấy lão già đui què mẻ sứt hả?"

Cha Xuân Hoa bị mắng đến đến tức giận, á khẩu không nói được lời gì. Thấy chồng không nói gì mẹ Xuân Hoa lại bồi thêm:

"Nhà họ Tống tuy có khá giả hơn chút , nhưng cũng đâu phải người thành phố, đều là nông dân đào đất ăn cơm cả. Ông có phải đòi sính lễ quá cao không? Lần sau bà mối đến ông phải nghe tôi, hạ thấp sính lễ xuống, ông nghe rõ chưa hả?”

"Cha Xuân Hoa không nói gì, chỉ nhét thuốc lá vụn vào tẩu thuốc, mẹ Xuân Hoa tức giận kéo tai mắng:

“Lão nương hỏi có nghe rõ không hả?”

Mẹ Xuân Hoa bình thường tuy hiền lành dịu dàng nhưng thực chất ở nhà bà lại là một con hổ cái, ở bên ngoài bà lúc nào cũng cho chồng mình mặt mũi, chỉ khi có hai người mới bộc lộ rõ bản tính.

"Ai Ai…Ta biết!" Xuân Hoa cha bất đắc dĩ trả lời.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới! Bà mối từ bên ngoài vội vàng đi vào, người chưa thấy đâu tiếng đã oang oang vọng đến:

"Chuyện tốt, chuyện tốt."

Mẹ Xuân Hoa ha hả cười rót một chén nước nói:

“Uống chút nước bà chị.”

Bà mối chạy suốt chặng đường, khát đến rát cổ họng nên cầm nước uống ừng ực mà không nói một lời. Mẹ Xuân Hoa hỏi:

“Chuyện gì tốt bà chị?”

Cha Xuân Hoa hút một điếu thuốc khô, lắng nghe cẩn thận những gì bà mối nói lần này! Bà mối hít sâu vài hơi, lấy trong túi ra cuộn một trăm đồng, mỉm cười đẩy cho mẹ Xuân Hoa rồi nói:

“Mẹ Xuân Hoa, đây một trăm đồng là sính lễ của nhà Xuân Hoa chúng ta, cộng thêm năm mươi lương thực, ngày cưới sẽ được chuyển đến, gia đình thấy thế nào?"

Nương Xuân Hoa nhìn một trăm đồng, giật mình kinh ngạc, không ngờ lão Tống gia thật có tiền, một trăm đồng có thể lấy ra được. Phải biết rằng một trăm đồng đã là một số tiền rất lớn rồi.Thật không tồi, trong lòng tuy hài lòng nhưng trên mặt lại tỏ vẻ không vui nói:

"Tam đại kiện đâu?"

Bà mối đến đây để mai mối nên bà đương nhiên biết mẹ Xuân Hoa chỉ là đang muốn giữ thể diện mà thôi. Bà ta hỉ hả thuyết phục:

“Mẹ Xuân Hoa, một trăm đồng này không phải là số tiền nhỏ. Trong thôn chúng ta có ai sẵn sàng bỏ được một trăm đồng làm sính lễ không? Đừng nói người ta còn thêm năm mươi cân lương thực.”

Nương Xuân Hoa khịt mũi nói:

“Nhà lão Tống không phải sợ con mình ăn đâu phộng sao? nếu không sao hắn sẵn sàng bỏ ra một trăm đồng?”