Chương 27: Ngủ trưa

Bà mối biết sắp đi vào vấn đề nên làm theo lời mẹ Xuân Hoa nói tiếp:

“Nhà họ Tống nhân khẩu ít, con trai họ cũng là người biết làm việc chịu khó, con người hàm hậu lương thiện, lão Tống gia biết thương người, Xuân Hoa nhà ta gả qua đó chờ hưởng phúc đi!”

"Ai không muốn cưới Xuân Hoa nhà tôi?"

"Ai dzô...em gái! Chị đây nói lời thật tâm, nếu không lọt tai em gái cũng đừng trách ta. Nhà ta cũng biết cái kia… thân thể Xuân Hoa, nếu thực sự bỏ qua con trai nhà lão Tống, muốn tìm nhà chồng tốt cũng không phải dễ. Bảy dặm tám thôn ai cũng biết danh tiếng nhà lão Tống, bọn họ chắc chắn sẽ không làm khó Xuân Hoa nhà ta? Lý gia nên suy nghĩ cẩn thận.”

Mẹ Xuân Hoa nhất thời không nghĩ ra ý kiến gì. Vốn dĩ muốn ba đại kiện chỉ là để ép lão Tống gia, nhưng không ngờ lão Tống không lấy được ba món đồ lớn, nhưng có thể kiếm được cả trăm tệ, có lẽ lão Tống gia còn có chút của cải.

Bà mối vẻ mặt khó xử nhìn me Xuân Hoa, đoán được một chút, liền biết bà ta đánh cái bàn tính gì, liền nói:

“Em gái nghe chị nói vài câu, ăn trong bát, lại nhìn trong nồi. Đừng làm khó coi quá, chỉ cần Xuân Hoa gả qua nhà họ Tống, từ nay tất cả những thứ đó chẳng phải đều thuộc về con gái nhà ta sao?"

Mẹ Xuân Hoa nghĩ điều đó cũng đúng, nhưng lúc này, cha Xuân Hoa đang im lặng ở một bên đột nhiên lên tiếng:

"Trở về nói với nhà họ Tống, Xuân Hoa nhà ta đồng ý gả."

“Được, Lão ca nói chuyện thật sảng khoái!”

Bà mối cười rạng rỡ, đẩy sính lễ trước mặt me Xuân Hoa, cười nói:

“Đây sính lễ một trăm đồng lão Tống gia cấp Xuân hoa nhà ta, em gái đếm đi."

Mẹ Xuân Hoa cầm lấy cuộn tiền, nhấm đầu ngón tay cái, cẩn thận đếm ba lần, sau khi xác nhận là chính xác, bà ta nói:

“Con số này là chính xác.”

Bà mối đứng lên:

“Được rồi, tôi về báo tin vui cho lão Tống gia, để hai nhà các vị gặp mặt bàn bạc ngày tháng đón dâu, đến lúc đó nhớ mời tôi uống rượu mừng đấy nhé.”

“Vậy thì cảm ơn bà chị! Dù sao con gái tôi gả qua sau cũng sẽ làm chủ gia đình, lão Tống gia chỉ có một đứa con trai, sau này toàn bộ tài sản trong nhà cũng đều để lại cho vợ chồng chúng nó. Gia đình chúng tôi cũng không phải bán con gái. Mọi chuyện cứ ngồi xuống thương lượng giải quyết rồi sẽ suôn sẻ cả thôi! Tránh thôn dân lại nhàn thoại điều tiếng không hay.”

Mẹ Xuân Hoa nhìn cuộn tiền, nụ cười càng tươi hơn:

“Bà chị thong thả đi, không nóng nảy, cũng nửa giờ đống hồ đi đường, mấy bữa định được ngày giờ mời bà chị đến dự tiệc cưới.”

"Vậy là song!"

Bà mối làm song chuyện này như gỡ được tảng đá lớn trong lòng, có tiền lại có rượu thật là mỹ tư tư!

Ngày hẹn với Lý Hồng Bân đến, Giang Thượng Nguyệt chào Tống Vi rồi đi hướng huyện thành, vừa bước ra khỏi thôn, cô cảm giác có người không gần không xa bảo trì khoảng cách theo dõi mình. Là một người đàn ông mặc áo màu xanh, miệng phì phèo thuốc lá, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, hẳn là người chuyện nghiệp. Người bình thường căn bản không phát hiện được ra hắn.Thật đáng tiếc người hắn gặp lại là Giang Thượng Nguyệt.

Giang Thượng Nguyệt lộ ra một mạt ý cười, khóe miệng công cong, nhưng nụ cười lại không lọt vào đáy mắt, có người vẫn là không yên phận, cần cấp chút điểm giáo huấn. Cô đi được một đoạn, dần dần giảm tốc độ, dùng thần thức dò xét xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có ai, cô mới dừng lại.

Người đi theo phía sau không ngờ Giang Thượng Nguyệt đột nhiên dừng lại, bốn phía đều là ruộng đồng, trốn cũng không kịp. Giang Thượng Nguyệt chậm rãi quay người lại, cười nói:

“Thật vất vả ngươi, đi theo ta cả một chặng đường.”

Người đàn ông sửng sốt, hóa ra con bé này đã phát hiện ra anh ta từ lâu, chỉ cố tình chờ hắn trên con đường vắng vẻ này. Người đàn ông im lặng. Giang Thượng Nguyệt lên tiếng hỏi :

“Mấy ngày nay Lý Hồng Bân thế nào rồi?”

Nghe được cái tên Lý Hồng Bân, người đàn ông càng thêm kinh ngạc, cô gái này thậm chí có thể đoán được chủ nhân của mình là ai! Mấy ngày trước, Lý Hồng Bân sai hắn ta điều tra một bé gái mười bốn, mười lăm tuổi, hắn không vui cho rằng Lý Hồng Bân đang

“Gϊếŧ gà dùng đao mổ trâu.” Lãng phí thời gian của hắn ta, nhưng suy cho cùng Lý Hồng Bân là ông chủ, dù có bất mãn hắn vẫn sẽ đi hoàn thành công việc được giao. Vốn tưởng là công việc dễ hoàn thành về bàn giao công tác, thật không ngờ đến, gặp phải đường rẽ, ở chỗ này chờ hắn.

Hắn đơn giản nghĩ điều tra một cô gái nhỏ bình thường, hình như hắn đã nhầm! Giờ thì hắn đã nhận ra nếu cô gái nhỏ trước mắt này bình thường, Lý Hồng Bân sẽ không tốn công sức yêu cầu hắn ta đi chuyến này. Người đàn ông vẫn im lặng không nói gì, Giang Thượng Nguyệt cũng không khó chịu, cười nói:

"Không sao, không sao, không nói gì cũng không sao, nhưng anh phải phối hợp với tôi"