Chương 11: Giang lão đầu nổi giận

Giang lão thái tưởng rằng lấy lý do phân gia có thể áp chế được con dâu, nhưng không ngờ Tống Vi đồng ý nhanh và dứt khoát:

“Phân gia thì phân gia, con gái tôi không thể gả cho người què.”

Bây giờ đến lượt Giang lão thái bối rối? Tống Vi người phụ nữ ngu ngốc này, từ bao giờ biết suy nghĩ có tâm tư riêng vậy? Cô ta học nó từ đâu? Lẽ nào học trong sách lão tam để lại, nên bây giờ cô ta mới có thể cứng rắn như vậy.

Nếu Tống Vi biết lão thái thái đang nghĩ gì, nhất định sẽ trợn trắng mắt cười ha hả! "Mẹ chồng ngài nghĩ nhiều rồi!" Đứa con trai khốn khổ của bà ta, có thể để riêng thứ gì lọt qua được pháp nhãn bà ta, còn để riêng cho vợ con chứ?

Giang Thượng Nguyệt thầm bật ngón tay cái cho lão mẹ nhà mình. Giang Thượng Nguyệt thật sự rất coi thường Giang lão thái, chỉ theo đuổi lợi ích trước mắt mà không quan tâm đến tương lai.

“Làm phản...!”

Giang lão đầu đập bàn, lông mày rậm dựng đứng, nhìn rất có phong phạm, uy nghiêm của một nhất gia chi chủ, ông trầm giọng nói:

“Lục Nguyên còn nhỏ, bà vội vàng cái gì, tự bà biết, ở chung một mái nhà, người mẹ chồng như bà làm gì đem sự tình huyên náo khó coi như vậy?”

Giang lão thái giật mình vì Giang lão đầu đột nhiên nổi giận, tuy người đàn ông của bà vô dụng, nhưng hai người họ chưa bao giờ to tiếng trong hơn nửa đời sống với nhau. Bà ta không phục, bà ta đã quen với việc nhiều năm làm chủ gia đình, cơn tức giận đột ngột của lão Giang thực sự khiến bà ta sợ hãi.

Bà ta liếc đôi mắt hình tam giác dò xét Giang lão đầu, chưa từ bỏ ý định nói: “Nhà chúng ta nghèo đến nỗi nồi cũng mốc, tôi làm việc này không phải vì lợi ích của gia đình này hả? Ở lại cái nhà này cũng chết đói, gả đi sang bên con bé còn được lửng bụng, hơn nữa còn có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ, người ta chả những một trăm cân lương thực và 20 đồng đâu.”

Giang lão đầu trừng mắt nhìn bà ta:

"Bà còn nói được! Mau rút lui hôn sự đi!"

"Được, được, được…! Sau này đừng hối hận, cọc hôn sự tốt như vậy tìm ở đâu ra."

Giang Thượng Nguyệt trợn trắng mắt, bà già này khinh thường chính mình đến mức nào! Một cuộc thảo luận về hôn nhân của Giang Thượng Nguyệt kết thúc trước sự uy nghiêm bất ngờ của Giang lão đầu. Sau bữa tối, Lưu Chiêu Đệ giúp Tống Vi dọn dẹp bát đĩa. Cảnh tượng vừa rồi lão nhân gia tức giận vẫn còn đáng sợ, bà ta liền nhỏ giọng nói với em dâu:

“Cha chúng ta thật sự thâm tàng bất lộ, nhìn người thật thà như vậy, không ngờ phát hỏa lên cũng thật dọa người!"

Tống Vi mỉm cười nghĩ thầm rằng, con thỏ nóng nảy cũng cắn người, huống chi Giang lão đầu vẫn là người đàn ông trụ cột của cái nhà này, chỉ là không thèm tranh cãi với Giang lão thái mà thôi.

Sau bữa cơm trưa đấy sóng gió, Giang Thượng Nguyệt ngồi trong sân học Tam Nguyên làm cái sọt, một cái sọt có thể bán sáu xu, trong thôn đại đa số người đều biết làm một ít thủ công này. Nếu bán được, cũng có thể kiểm ít tiền cải thiện gia đình. Đang làm việc thì một mùi thơm nhàn nhạt xộc vào mũi Tam Nguyên, cô đặt giỏ xuống, giơ tay lên mũi mình ngửi ngủi, chỉ là mùi mồ hôi, cô ấy chắc chắn mùi hương này không phải từ trên người mình. Tam Nguyên như một chú Husky, tiến sát gần Giang Thượng Nguyệt, tóm lấy cánh tay em gái, nhăn mũi ngủi gủi, quả nhiên ngửi thấy mùi hương đó: "Em gái Lục Nguyên, trên người em có cái gì thơm quá?”

Những người nông dân như Gia đình Giang lão thái, hay đại đá số nông dân, thường không dùng xà phòng hay bất cứ thứ gì khác để tắm gội, hay giặt rũ quần áo, nhiều nhất họ cũng chỉ dùng bồ kết để gội đầu và giặt rũ. Mùa đông cũng như mùa hạ, họ lao động quần quật ngoài ruộng đồng, cơ thể bài tiết mồ hôi, nên trên cơ thể họ có mùi cơ thể đặc trưng, lâu dần mọi người cũng quen. Đâu như Giang Thượng Nguyệt, cả ngày trên người đều phiêu tán mùi hương thơm ngát, thật là hiếm lạ!Giang Thượng Nguyệt chuyên tâm đan sọt khi Tam Nguyên hỏi, Giang Thượng Nguyệt thản nhiên chả lời:

“Tự em mang mùi thơm nha!”

Tam Nguyên vẻ mặt kỳ quái:

“Sao trước đây ta thấy không có nhỉ?”

Giang Thượng Nguyệt không đếm xỉa tới cô ta, cô mím môi, dùng đôi tay nhỏ nhắn đan sọt. Tam Nguyên thấy cô không để ý tới mình, vẻ mặt ngưỡng mộ nói:

“Chị cũng muốn cơ thể mỗi ngày đều thơm ngát giống em gái Lục Nguyên! Thật đáng tiếc mẹ không cho chị mua xà phòng, đã vậy ngày nào cũng phải xuống đất kiếm công điểm, người đẫm mồ hôi thối muốn chết!”

Giang Thượng Nguyệt nghe vậy, đôi tay nhỏ nhắn của cô rốt cục dừng lại, cô nhìn thẳng vào Tam Nguyên hỏi:

"Những người khác cũng nghĩ giống chị ba như vậy sao?"

“Đương nhiên rồi, có cô gái nào không muốn mình cả ngày thơm ngát như vậy chứ, nếu đối tượng nghe thấy được mùi thơm đó, chắc chắn anh ta sẽ bị mê hoặc cho xem!”

Giang Thượng Nguyệt chợt cảm thấy bản thân đã tìm được cơ kiếm tiền mới. Cô ấy có thể điều chế nước hoa và bán. Giang Thượng Nguyệt nheo nheo con mắt tinh nghịch, cố ấy đang nhìn thấy rất nhiều tiền, rất rất nhiều đang chảy vào túi cô ấy.