Chương 12: Chia tay

Đến tối sau khi rửa chân song, Giang Thượng Nguyệt đóng cửa lại leo lên giường. Từ túi quần lấy ra một nắm tiền đưa vào tay Tống Vi, chúng có chút cũ kỹ và hơi nhàu nát. Tống Vi giật mình, nhìn tiền giấy trước mặt, bà cảm thấy có chút không chân thực, cái này phải có mấy chục đồng.

"Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Tống Vi nghiêm mặt hỏi: "Từ nhỏ ta đã dạy con không được làm điều xấu, sao lại làm như vậy?"

Tống Vi nói rất nhỏ, sợ người ở phòng khác nghe thấy. Giang Thượng Nguyệt đang chờ được khen, nghe lão mẹ nói như vậy, trên đầu đột nhiên xuất hiện vệt đen, cô ấy bất lực nói:

“Mẹ ta không có làm gì xấu!”

"Vậy tiền này ở đâu ra?"

Tống Vi đếm tổng cộng có một trăm bốn mươi đồng cộng vài xu lẻ. Tốt lắm! ba năm cả nhà đều không thể kiếm được số tiền này. Bà bồn chồn lo lắng, sợ con gái sẽ làm điều gì xấu, số tiền này không chỉ vài xu hay vài đồng mà là cả trăm bốn mươi đồng. Nếu mà bị người khác phát hiện, bị bắt ngồi xổm đồn cảnh sát như chơi!

"Mẹ, hôm nay con lên núi đào được cây nhân sâm, con mang vào thành bán."

Giang Thượng Nguyệt nói ra lý do cô ấy đã chuẩn bị từ trước.

"Thật...?" Tống Vi nhìn chằm chằm Giang Thượng Nguyệt, nhân sâm nào có dễ đào như vậy! Con gái bà... bà biết, từ khi sinh ra đến nay đã bao giờ nhìn thấy nhâm sâm, làm sao con bé có thể biết nhân sâm trông như thế nào! Huống chi còn một mình vào thành bán nhân sâm. Bà cảm thấy con gái từ lúc khỏi bệnh như thay một người khác vậy. Trước đây bà ấy không chắc chắn, nhưng bây giờ bà xác định.

Giang Thượng Nguyệt đắp chăn, uể oải nói:

“Mẹ yên tâm! Con khinh thường làm những chuyện lén lút đó, con cam đoan số tiền này kiếm được rất sạch sẽ.”

Cô ngáp dài, lẩm bẩm:

“Mẹ đi ngủ đi, con buồn ngủ.”

Tống Vi thổi tắt đèn dầu, leo lên giường ôm Giang Thượng Nguyệt, chóp mũi bà có mùi hương thoang thoảng, bà không muốn nghĩ tới nữa, bất kể con gái biến thành dạng gì, thủy chung vẫn là miếng thịt rơi ra từ cơ thể chính mình. Như để thuyết phục bản thân, Tống Vi nói trong bóng tối:

"Con mãi mãi là con gái nhỏ của mẹ."

Giang Thượng Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó ngọt ngào cười:

"Đúng vậy!"

Ngày hôm sau Giang Thượng Nguyệt dậy rất sớm, cô đứng một góc nhìn thấy Lý Vân Sơn mặc bộ quân phục thẳng tắp, anh đi ra từ căn nhà đất. Anh hôm nay không đeo kính, cả người khí chất thay đổi kinh thiên động địa, nếu như trước kia là quân tử ôn nhu nho nhã, thì bây giờ một thân kiêu hùng cao lãnh, uy nghiêm của kẻ đi qua chiến trường. Giang Thượng Nguyệt hài lòng gật đầu, người đàn ông mình chọn quả nhiên không làm cô ấy thất vọng.

Lý Vân Sơn ánh mắt nhìn cảnh vật xung quanh, xa xa núi Tiêu Hàn, nơi họ lần đầu gặp nhau, hắn nở một nụ cười nhạt, hạ vành mũ xuống rồi lên xe rời đi. Sau khi người đàn ông rời đi, Giang Thượng Nguyệt tiến vào Bát Thiên Thế Giới tu luyện một lát, cô ra ngoài thì đã là giữa trưa. Giang Thượng Nguyệt vào núi bắt một con gà rừng nướng ăn một nửa, một nửa gói lá mang về nhà cho lão mẹ.

Đã quá giờ ăn trưa Giang gia sẽ không đợi, Tống Vi phần cho con gái một bát cháo, Giang Thượng Nguyệt một hơi uống cạn. Cô không biết mình đang ăn cháo hay uống nước nữa. Cô đưa Tống Vi bọc gà nướng trong tay mình thì thầm:

"Mẹ, gà rừng này con nướng chín rồi, mẹ nhanh ăn đi."

Tống Vi nói: “Mẹ no rồi con giữ lại mà ăn, cuộc sống bây giờ quá khó khăn, chúng ta phải tiết kiệm một chút. Trên núi Tiêu Hàn thú hoang nhiều, mẹ biết con không sợ, vẫn là đi ít một chút.”

Đêm qua khi con bé ngủ say, bà lén lút nhìn mông Giang Thượng Nguyệt, mông trái có một nốt ruồi đỏ, đây chính là con gái bà, không phải người khác. Cho dù tính cách con bé có biến đổi và trở thành một người khác, con bé vẫn là máu thịt bà ấy đã phải thai nghén 9 tháng 10 ngày, được sinh ra từ bụng bà. Con gái lợi hại, người làm mẹ bà ấy vui vẻ, chuyện con gái khác trước bà không giám hỏi, sợ hỏi song con gái không vui bỏ đi. Nhiều lúc đối mặt với con gái, bà vẫn có chút không tự nhiên.

Giang Thượng Nguyệt biết lão mẹ luyến tiếc ăn, cuộc sống eo hẹp đến mức một đồng tiền hận không bẻ đôi để dùng, có đồ ăn ngon cũng chỉ muốn để dành cho con gái bồi bổ. Cô sà vào lòng Tống Vi, nũng nịu nói:

“Mẹ ăn nhanh nha! ăn song rồi con lại lên núi bắt. Mẹ sinh được cô con gái rất có bản lĩnh, từ nay về sau ngày nào con cũng cho mẹ ăn thịt, đừng luyến tiếc.”

Tống Vi nhìn con gái làm nũng, liền biết con gái muốn hiếu thảo, một chút mất tự nhiên khi trước cũng mất, bà lau nước mắt nói:

"Được! Con gái ngoan, mẹ đợi để cùng con hưởng phúc."

Ăn xong gà, Giang Thượng Nguyệt nằm trên giường đọc sách cha cô ấy để lại, vừa đọc vừa nói:

“Mẹ nói xem bà nội có đi từ hôn không?”

Tống Vi nói: "Đi rồi, sáng nay thấy lôi lôi kéo kéo lương thực ra cửa, mẹ thấy bà nội vẻ mặt không được vui vẻ cho lắm!"

"Ồ!"