Chương 107: Đón năm mới

“Lớn lên con sẽ hiểu.” Tống Vi cười nhẹ nhàng, ôm nhu như một cơn gió nhẹ.

Giang Thượng Nguyệt bĩu môi, cô đã sống chín ngàn năm, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao con người lại có thể hèn mọn như vậy.

Cơm đêm giao thừa khá thịnh soạn, ít nhất ở ngôi làng này, ba món cộng với sủi cảo đối với Giang Thượng Nguyệt rất đơn giản, nhưng đối với những người khác, nó có thể khiến người ta ghen tị.

Cô ấy cắn miếng sủi cảo, nhai một cách chậm rãi và nhàn nhã. Tam Nguyên ăn muốn đỏ mắt, lang thôn hổ yết, miệng còn chưa nuốt xuống, đã muốn gắp lia lịa sủi cảo trong bát nhét vô miệng.

Sáng sớm hôm sau, Tống Vi ôm Giang Thượng Nguyệt ra khỏi giường, mặc một bộ quần áo bông màu đen mới tinh, mái tóc đen dài được tết thành bím đuôi ngựa.

Sau khi Giang Thượng Nguyệt tắm rửa xong, cô đi theo Tống Vi đến phòng lão thái thái. Nhất Nguyên, Nhị Bảo và Tam Nguyên đã quỳ xuống đất lạy hai người già: “Ông nội, bà nội, năm mới vui vẻ!”

Tống Vi đẩy Giang Thượng Nguyệt nhỏ giọng nói: "Con gái ngoan, đi dập đầu với ông bà nội đi."

Giang Thượng Nguyệt không muốn, lão thái thái và Giang lão tuổi còn không bằng số lẻ của cô ấy, nếu như cô quỳ lạy bọn họ, sợ rằng bọn họ sẽ không chịu được!

Cả nhà nhìn thẳng về phía Giang Thương Nguyệt không chịu quỳ xuống lạy, Chu Thúy nói: "Yêu, ta tưởng là ai đến đây, hóa ra là Giang đại tiểu thư, Nhìn xem nhìn xem, con nhỏ này đang mặc cái gì vậy? Quần áo mới tinh thế này, thật đúng là phong cách của đại tư bản, nhỏ như vậy đầu cũng không chịu cúi, truyền ra bên ngoài người ta chê cười, đứa nhỏ Giang gia chúng ta là lũ bất hiếu đấy.”

Tống Vi xấu hổ cười, thúc giục: "Nhanh lên con gái!"

Giang Thượng Nguyệt lạnh lùng liếc nhìn lão thái thái, bà Giang rất là có bộ dáng rật mình, vội vầng giải vây nói: "Bảo bối ngoan, còn chưa tỉnh ngủ đi? Đến ngồi cạnh bà nội, ngồi trên kháng thật ấm áp."

Cuối cùng, bà ta cũng không trách Giang Thượng Nguyệt không chịu quỳ lạy dập đầu với mình, khiến Chu Thúy tức giận đến ngứa răng.

Sao lão thái thái này đột nhiên lại thích đĩ con Lục Nguyên kia đến vậy!

Nhất Nguyên vẫn mặc chiếc áo khoác bông cũ màu đỏ lúc trước, chị ta nhìn chằm chằm vào bộ quần áo mới tinh của Giang Thượng Nguyệt, ánh mắt ghen tị đều muốn phun ra lửa, chị ta mặc định nghĩ quần áo mới là mua bằng tiền Lý Vân Sơn gủi.

Chị ta không khỏi chua chát nói: "Vẫn là em gái phúc khí, quần áo mặc trên người là Lý đội trưởng mua cho đi? Chậc, chậc, thật là tốt số."

Giang Thượng Nguyệt luôn trực tiếp bỏ qua, loại chuyện này khỏi cái lỗ tai mình, coi như không nghe thấy gì, thậm chí còn không thèm nhìn.

Ngồi trong phòng lão thái thái một lúc, Giang Thượng Nguyệt trở về phòng ngủ tiếp, hình như Tết cũng không khác mấy thường lệ...

Trong chăn ấm áp rất thoải mái, Giang Thượng Nguyệt đang ngơ ngác nghe thấy có người gọi mình bên tai, giống như tiếng chim sẻ hót líu lo, trong trẻo lanh lảnh.

Giang Thượng Nguyệt cố gắng mở mắt ra, không biết từ lúc nào cô bạn nhỏ Giang Đào Hoa đã đến, bện hai cái bánh quai chèo có chút vàng.

Cô xoa mặt, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh lại. Cô di chuyển nhường một vị trí trên kháng cho cô bé, uể oải nói: “Nhanh lại đây?”

Giang Đào Hoa cởi giày đi lên kháng, cong mày cười tươi: "Năm mới vui vẻ, Nguyệt Nguyệt."

“Chúc mừng năm mới.” Giang Thượng Nguyệt đào dưới gối hồi lâu, tìm được một tờ năm mao đưa cho cô: “Lì xì năm mới.”

Giang Thượng Nguyệt lớn hơn Đào Hoa, cho nên cô cảm thấy nên đưa tiền mừng tuổi cho cô bé, huống chi Đào Hoa nhìn đáng yêu như vậy, cô trong lòng nguyện ý đưa.

Đào Hoa hai mắt sáng lên, nàng nhìn chằm chằm vào năm mao tiền, nụ cười càng tươi sáng hơn: "Oa! Cảm ơn Nguyệt Nguyệt!"

Cô bé cẩn thận cất năm mao vào túi: "Năm nay em có thêm hai đồng tiền lì xì đó! Cộng thêm chị đưa nữa là hai đồng năm, chưa bao giờ nhận được nhiều như vậy!"

Đào Hoa là con gái út trong nhà, các anh trai trên cô đều đau cô như tròng mắt bản thân, đặc biệt là phụ huynh trong nhà cũng như thế, có thể thu hai đồng tiền mừng tuổi, đã là số tiền rất lớn rồi.

Sinh ra là con gái, đừng nói tiền mừng tuổi, cô thật biết ơn vì mình không phải làm việc vất vả trong dịp Tết.

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta ra ngoài chơi đi, được không?” Giang Đào Hoa nằm trên giường một lúc, cô cũng có chút ngứa chân muốn ra ngoài chơi một chút: “Sông đóng băng, anh em Đại Ngưu bọn họ cũng ở ngoài đó chơi rồi, chúng ta cũng đi được không?"

Giang Thượng Nguyệt lười biếng nằm dài trong chăn nói: “Bên ngoài rất lạnh, ổ chăn nhiều ấm áp.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng cô không thể ngăn được lời cầu xin của Đào Hoa, cuối cùng đứng dậy, mở chiếc hộp ở đầu giường, lấy hai nắm hạt dưa và những viên kẹo lấp lánh, đưa cho Đào Hoa, Giang Thượng Nguyệt vốn không thích ăn những thứ nào đó ngọt ngào.

Cô mặc áo khoác bông vào, nhét một nắm hạt dưa vào túi, xuống kháng, xỏ giày, vừa cắn hặt dưa trong miệng, Giang Hoa Đào nhét kẹo vào miệng căng phồng, cô bé mơ hồ nói: “Nguyệt Nguyệt, Mẹ của chị đối với em thật tốt, trong nhà còn có rất nhiều đồ ăn ngon.”