Giang Thượng Nguyệt cười nhạt, cài nút áo khoác bông, cùng Giang Đào Hoa đi về phía bờ sông.
Thỉnh thoảng, gặp một vài thôn dân trên đường, Giang Thượng Nguyệt tuy không nhận biết, nhưng vẫn đi theo Giang Hoa Đào nói lời chúc mừng năm mới.
Trên sông băng đã đóng một lớp dày, từ xa đã thấy nhóm trẻ con trong thôn đang cùng nhau chơi đùa, cô không hiểu chơi như thế có gì vui?
"Anh Đại Ngưu!" Giang Hoa Đào hét lên với thiếu niên vóc dáng cao: "Nguyệt Nguyệt và em cũng muốn cùng chơi."
Giang Đại Ngưu đang vui vẻ với Nhị Ngưu thì nghe thấy có người gọi mình, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Giang Thượng Nguyệt nhìn cô từ từ bước tới, hắn cảm cô hôm nay thậm chí còn đẹp hơn trước, hai má đỏ bừng, hắn do dự nói: "Được, được… đến cùng chơi.”
Nhị Ngưu ở bên kia còn chưa quên chuyện lần trước, vì Giang Thượng Nguyệt mà trán hắn chảy máu, nghe anh nó muốn chơi đùa với cô gái này, hắn lập tức tức giận hét lên: “Anh, cùng với hai đứa con gái này chơi có gì vui? Con nhỏ thối Giang Thượng Nguyện còn làm ta vỡ trán chảy rất nhiều máu đó!”
Giang Thượng Nguyệt không nói nên lời, thằng bé này sao còn thù dai như vậy, còn chưa quên chuyện lần trước, nhưng suy cho cùng, đó cũng đâu phải lỗi của cô ấy.
"Đúng là trẻ trâu, lòng dạ cũng thật nhỏ nhen." Giang Thượng Nguyệt cười lạnh nói.
"Chị…!"
Nhị Ngưu tức giận nhìn Giang Thượng Nguyệt, muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Giang Thượng Nguyệt, cảm xúc tức giận đuề tiêu biến, còn nghĩ thầm, con nhỏ này từ khi nào lại tốt nhìn như vậy: “Ta mới không so đo với một đứa con gái đâu.”
Đại Ngưu đi tới trước mặt Giang Thượng Nguyệt, gãi gãi đầu cười ngốc nghếch: “Chị Nguyệt, em chơi với chị nhé?”
Giang Thượng Nguyệt nói: “Cậu có thể cùng Đào Hoa chơi.”
Giang Đào Hoa từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đưa cho Đại Ngưu và Nhị Ngưu, cô nhướng mày cười nói: “Anh Đại Ngưu, kẹo em cho anh đều là Nguyệt Nguyệt cho em đó, chị ấy không thích ăn kẹo."
"Em giữ lại ăn đi."
Giang Đại Ngưu nói: "Ta là con trai, con trai sẽ không ăn đồ ngọt."
"Ồ."
Giang Đào Hoa rút tay lại nhưng không hiểu. Cô bé chưa kịp bỏ kẹo vào túi thì Nhị Ngưu đã cầm lấy, ném vào miệng, nhai lộc cộc hai cái rồi cười toe toét: “Anh trai không ăn ta ăn."
Hắn liếc nhìn Giang Thượng Nguyệt, nói: "Chị cho ta một lỗ lớn ở trán, ta ăn của chị một viên kẹo, coi như hòa."
Giang Thượng Nguyệt khóe miệng giật giật, hắn quả thực là một đứa trẻ.
Giang Nhi Ngưu đang định dẫn Đào Hoa đi trượt băng thì Đại Ngưu ở bên cảnh cáo: “Cẩn thận, đừng đi hướng đó, băng bên kia không bền, nếu rớt hố băng thì rắc rối đó."
"Ai nha, đã biết đã biết."
Giang Nhị Ngưu sốt ruột xua tay và nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đào Hoa kéo đi trượt băng.
"Cậu không đi?" Giang Thượng Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
Đại Ngưu ngây thơ cười nói: “Sợ chị một mình sẽ chán.”
Giang Thượng Nguyệt không nói chuyện, ngồi trên bờ sông ăn hạt dưa. Nhìn thấy Giang Thượng Nguyệt không nói chuyện, Đại Ngưu cảm thấy có chút xấu hổ.
Một bên đứng cắn hạt dưa, một bên xấu hổ đứng bên cạnh. Một lúc sau, tiếng hét hoảng sợ, tiếng kêu cứu của cậu bé từ xa truyền tới.
Giang Thượng Nguyệt đồng tử đột nhiên co rút, cô đứng dậy, chỉ thấy Nhị Ngưu từ xa chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ hoảng sợ, hiển nhiên hắn đang vô cùng sợ hãi.
"Chuyện gì vậy?"
Nhị Ngưu khóc lớn, lắp bắp: "Hoa đào... Hoa đào rơi rồi, tôi không thể kéo cậu ấy lên được!"
Không nói một lời, Giang Thượng Nguyệt nhanh chóng chạy đến nơi phát ra tiếng hét, Đại Ngưu cũng hoảng sợ và yêu cầu Nhị Ngưu nhanh chóng gọi người lớn tới, rồi lao nhanh về phía Đào Hoa bị rớt.
Hố băng không lớn, Giang Thượng Nguyệt cởϊ áσ khoác trực tiếp nhảy xuống. Nước sông lạnh tế dại, nếu là người khác hẳn là không chịu nổi.
Giang Thượng Nguyệt nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của Đào Hoa đang dần chìm dần xuống đáy hồ, vội vàng bơi về phía cô bé, ôm lấy cơ thể cô ngược dòng bơi lên.
Rầm một tiếng, Giang Thượng Nguyệt ôm hoa đào từ trong băng động vọt ra.
Đại Ngưu vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai người ướt nhẹp, liền vội vàng nói: "Chị Nguyệt! Tại sao không đợi tôi! Sao chị liều lĩnh như vậy, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?”
Giang Thương Nguyệt lúc này thấy sắc mặt Đào Hoa tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, không có phản ứng gì đặt tay lên ngực cô bé ép cấp cứu.
Giang Nhị Ngưu đang khóc lóc chạy khắp tìm người, mẹ Đào Hoa cùng anh trai chị dâu vừa đi chúc tết về, cả nhà đang ngồi trên kháng để sưởi ấm.
"Ô ô ô, Thím Vân, thím Vân..."
“Con nhà ai đến tận cửa gào khóc vậy?”
Mẹ Đào Hoa quay người nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Nhị Ngưu chạy vào, nước mắt lưng tròng khóc lóc: “Là con trai nhà Xuân Phong, sao cháu lại chạy tới đây khóc?”