Chương 106: Đón năm mới

Chu Thúy muốn gây rắc rối cho Giang Thượng Nguyệt, nhưng bà ta không có lý do gì để nói, ôm Nhị Bảo trong tuyệt vọng bỏ chạy.

Giang Thượng Nguyệt quay người bước vào nhà. Lão thái thái đang ngồi trên giường lau nước mắt.

"Sao lại khóc?" Giang Thượng Nguyệt kỳ quái hỏi.

Lão thái thái thở dài, lau nước mắt: “Cháu nói xem Nhị Bảo sao lại đánh ta đâu? Ngàn sủng vạn sủng, sủng ra sói mắt trắng, vẫn là Nhị Bảo còn quá nhỏ…”

Giang Thượng Nguyệt ngắt lời bà ta: “Mầm thối nát, mọc không ra được cây tốt, tôi không hiểu sao bà nội phải khóc? Chẳng lẽ trả giá không nhận được hồi đáp sao?”

Mười năm con dâu mười năm mẹ chồng, câu nói này hoàn toàn đúng! Gả đến Giang gia năm mười sáu tuổi, Bà Giang hơn bảy năm chưa sinh được một mụn con nào.

Mẹ chồng bà Giang hồi trẻ sức khỏe yếu, nên chỉ sinh được một đứa con là ông Giang. Bà cụ muốn ôm cháu nội đến phát điên, ai ngờ bà Giang bảy năm liền một quả trứng cũng không đẻ ra được.

Bà tính tình mạnh mẽ, chỉ cần nghe thấy người khác đàm tiếu chuyện này, bà ta sẽ cùng người ta cào cấu một trận, sinh con vẫn là mong muốn mãnh liệt trong lòng bà ta. Sau nhiều năm chịu sức ép, vào năm bà ta hai mươi lăm tuổi bà ta sinh đứa con đầu lòng.

Sau khi sinh liên tiếp hai cậu con trai, cho Giang gia thêm đinh, lúc này mới đứng thẳng sống lưng trước mặt nhà chồng.

Thời gian dài chịu đựng, bà ta cũng đem cha mẹ chồng tiễn đi. Trong chớp mắt, bản thân bà cũng thành mẹ chồng, lại đến lượt bà ta chấp miện với việc có cháu trai.

Cháu gái đều là hàng bồi tiền, nhưng con trai là cho lão Giang gia nối dõi tông đường, sau trăm tuổi, còn có cái cõng bà ta lên núi.

Tư tưởng này đã ăn sâu bén dễ trong tâm trí, nên sau khi mấy nàng dâu sinh con đầu lòng chỉ là con gái, bà ta lại càng mong muốn có một đứa cháu trai.

Ngàn mong vạn mong, cuối cùng cũng mong chờ được cháu trai đến, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rơi, tất cả yêu thương, như thế nào cũng không nghĩ tới, yêu thương ra sói mắt trắng.

Giang lão thái lau nước mắt, yếu ớt xua tay, dùng giọng điệu áy náy mà chính bà cũng không để ý: “Chỉ tại hắn còn nhỏ…”

"Bà muốn thế nào cũng được." Giang Thượng Nguyệt lạnh lùng nói, không có ý định an ủi.

Lúc này, hai anh em đi theo Giang lão làm việc từ bên ngoài trở về, Giang Sơn Phong nghe được chuyện con trai vừa làm, lập tức tức giận xông vào nhà.

Một lúc sau, trong nhà vang lên tiếng đánh mắng, tiếng gào khóc như bệnh tâm thần của Nhị Bảo và tiếng khóc lóc chửi rủa củ Chu Thúy.

Giang Sơn Phong kéo Nhị Bảo vào phòng, hai mắt Nhị Bảo đỏ hoe, nằm dưới đất nước mắt nước mũi chảy dài, thoạt nhìn thật đáng thương, Giang Sơn Phong vỗ cái ót hắn nói: “ Mau xin lỗi bà nội!"

Nhị Bảo mếu máo lau nước mắt, thấp giọng nói: "Bà nội, cho con xin lỗi."

Giang lão Thái dù sao cũng yêu thương cháu trai, cũng không muốn trách cứ hắn, bà sờ sờ cái đầu nhỏ, cười hiền nói: “Biết sai là tốt rồi, về sau không được như vậy nữa.”

Nhị Bảo nhỏ giọng ừ một tiếng, bò lên kháng ngồi cạnh Giang lão thái, ngọt ngào nói: "Bà nội, con đấm chân cho bà."

"Ôi, cám ơn cháu trai yêu quý của bà." Vừa mới còn vẻ mặt mất mát, lúc này Giang lão thái mặt mày đã hớn hở, Giang Thượng Nguyệt ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng mắng không tiền đồ, xoay người đi ra ngoài..

Nếu tiếp tục như vậy, e là đời này Nhị Bảo cũng chỉ có thể là phế vật.

Giang Thượng Nguyệt đi đến bên cạnh Tống Vi, thấy bà đang cán bột, tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy, đang làm bánh sao?”

Tống Vi mỉm cười nói: “Đây là da bánh, dùng để gói sủi cảo.”

Tam Nguyên ở bên cạnh đang làm sủi cảo, đều là da mỏng, nhân đầy đặn, nhìn thật mới mẻ, cô nuốt nước miếng, thật rất muốn ăn ngay lúc này.

Không thể trách cái miệng cô tham ăn, đây là lần đầu tiên trong đời cô ăn đến vằn thắn. Trong nhà không giàu có, ăn thôi đều thành vấn đề, hàng năm cũng chỉ được phân tần đó thịt heo, bà Giang thực sự rất keo kiệt, thịt heo vừa lấy đến nhà, có thể trưng dầu thì mang đi trưng dầu, còn lại thì làm thành thịt xông khói, một tháng có thể ăn tới một miếng thịt heo cũng đã là xa xỉ.

Nhưng mà gần sáu tháng qua không biêt bà nội bị làm sao nữa, đột nhiên trở nên hào phóng hơn, sẵn sàng mang thịt ra nấu ăn, ngoại trừ bữa sáng, bữa nào cũng là cơm khô.

Ngay cả khi đến tết, thịt cũng không mang đi xông khói nữa, thay vào đó, tất cả mang làm nhân sủi cảo.

Giang Thượng Nguyệt trải da bánh trong lòng bàn tay, lấy vài đũa nhân cho vào, gấp nếp theo cách lão mẹ dạy: "Mẹ, tại sao lại có người hèn mọn như vậy?"

Tống Vi mỉm cười ôn nhu hỏi: "Sao thế?"

Giang Thượng Nguyệt nhìn thoáng qua Giang lão thái, nói: “Nhị bảo đánh bà nội, bà còn tha cho hắn, đây không phải hèn mọn thì là gì?”

Tam Nguyên và Lưu Chiêu Đệ nghe xong đều toát mồ hôi hột, trong lòng thầm nghĩ, cô gái này thật sự dám nói ra lời này ra khỏi miệng, để lão thái thái nghe được, còn có thể hoàn hảo sao? Không có nháo đến tận trời?