Chương 105: Nhị Bảo

Nhị Bảo hét lên, dùng đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của mình kéo tóc bà Giang: "Ta muốn, mua nhanh cho ta! Mua nhanh cho ta!"

“Ai…ai, ai.”

Nhị Bảo kéo tóc bà Giang không biết nặng nhẹ, bà ta bị kéo tóc suýt chút nữa tróc ra cả mảng da đầu. Bà Giang kêu lên, chỉ nghĩ hắn là một đứa nhỏ nghịch ngợm bướng bỉnh, giọng liền ôn nhu dỗ dành: “Cháu trai ngoan của bà, mau buông tay ra, da đầu bà nội sắp rách rồi, hôm nay lễ mừng năm mới, bà sẽ để cho cháu trai của bà ăn nhiều nhất… được không?”

Ha ha, ngày mai... nữa, bà sẽ mua bi thủy tinh cho cháu trai của bà.”

Nhị bảo buông tay ra, thở hổn hển, trừng đỏ mắt với bà Giang như hệt con nghé con, một lần vung nắm đấm về phía bà Giang, một lần hét lên: “Ta sẽ đánh chết bà, bà là cái người xấu! Ta sẽ đánh chết bà.”

Giang lão thái dù sao tuổi cũng lớn, làm sao có thể chống lại Nhị Bảo được, bà Giang ngã phịch cái mông xuống đất, nhìn Nhị Bảo với vẻ mặt khó tin.

Làm sao đứa cháu trai, được bà nâng niu trong lòng bàn tay lơn lên, có thể rat ay đánh bà như vậy được…

Giang Thượng Nguyệt thờ ơ lạnh nhạt trong chốc lát, nhìn bà Giang bị cháu trai đẩy ngã đặt mông xuống đất. Cô cuối cùng cũng di chuyển, nắm lấy cổ áo của Nhị Bảo, đem hắn nâng lên không trung, lạnh như băng mà nhìn hắn.

Nhị Bảo được bà Giang dạy dỗ thành hỏng, tính cách vô pháp vô thiên, thực tế là đứa nhỏ nghịch ngợm, ương bướng.

"Con khốn này!"

Nhị Bảo thấy Giang Thượng Nguyệt không hề sợ hãi, hắn đang nghĩ đến mua quả cầu thủy tinh. Nhìn thấy Giang Thượng Nguyệt túm cổ áo hắn không buông ra, đôi mắt hắn đột nhiên đỏ lên, hắn ta chửi rủa những lời độc ác. không phù hợp số tuổi của mình: "Con khốn này! Buông! Buông! Tao sẽ bảo mẹ bán mày vào khe suối làm vợ cho mấy lão già. Hãy để tôi đi! Mẹ tôi nói, bạn sẽ bị bán cho tôi với tư cách là một người vợ, tao đánh chết mày con khốn!"

Trẻ con giỏi nhất là bắt chước những lời nói cẩu thả của người lớn, nhưng trẻ em lại lắng nghe một cách thích thú.

Giang Thượng Nguyệt hai mắt tối sầm, cô hỏi: “Mẹ của mày còn nói cái gì nữa?”

Nhị Bảo nhướng mày, kiêu ngạo nói: “Mẹ tao nói, mấy đứa con gái đều là tiện nha đầu. Gả đi rồi là bát nước hất đi, về sau phòng ở đều là của tao, ai cũng đừng mơ lấy được, tao sẽ đem hết mấy đứa con gái đuổi ra ngoài! Cho chúng mày ra ngoài đường xin ăn!”

Giang Thượng Nguyệt không thích những đứa nhỏ không được dạy bảo.

Cô giơ tay tát mạnh vào mặt Nhị Bảo, làm gãy một chiếc răng sữa của hắn.

Má trái Nhị Bảo sưng tấy, in hằn bàn tay năm ngón. Nhị Bảo choáng váng, nhưng chỉ trong vài giây, hắn ta đã kêu lên rất thảm thiết.

Mọi người đang bận rộn trong bếp đều chạy tới, Chu Thúy cầm cây cán bột, làm bộ như đi đánh con chuột chù: "Ai!? Đứa nào dám ức hϊếp Nhị bảo của ta!?"

Giang Thượng Nguyệt hơi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng không chút ấm áp cô liếc mắt một cái, không nương tay ném Nhị Bảo tới trước mặt Chu Thúy: “Nếu thím không quan tâm đến đứa bé này nữa, tôi sẽ thay thím chăm sóc nó. Lần sau sẽ không đơn giản chỉ một cái tát là xong đâu."

Nói xong, cô đỡ bà cụ đứng dậy với vẻ mặt vô cảm. Lúc này Chu Thúy mới nhìn thấy vết tát gồ ghề trên khuôn mặt và chiếc răng gãy của con trai mình, trong lòng đau xót: “Con trai a! Nhị Bảo của ta làm gì mà bị đánh thành cái dạng này!”

Chu Thúy giận giữ ngẩng đầu, đỏ ngầu hai tròng mắt, nắm chặt cây cán bột, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Thượng Nguyệt, con khốn ti tiện đáng chết! Con trai tao làm gì có lỗi! Mày lại làm như vậy với một đứa nhỏ như hắn! Khinh người quá đáng tao liều mạng với mày!”

Tống Vi lo lắng Chu Thúy sẽ làm tổn thương con gái mình, vội vàng ngăn cản bà ta nói: "Chị dâu! Trước tiên hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi mới được động tay. Lục Nguyên con gái tôi không phải là người tùy tiện đánh người!"

"Hỏi mẹ ngươi cái chó má! Tống Vi! Nhị Bảo bao nhiêu tuổi! Cô nhìn xem con gái cô tàn nhẫn đến mức nào, nó đánh còn gãy cả răng của Nhị Bảo! Tôi muốn mạng hại mẹ con các người!"

Tam Nguyên đột nhiên từ ngoài cửa bước vào, thấp giọng yếu ớt giải thích: "Không phải... thím cả... là Nhị Bảo muốn bi thủy tinh. Bà nội nói ngày mai sẽ mua cho hắn. Nhưng Nhị bảo không chịu, hắn không những túm tóc bà nội, thậm chí còn đánh bà, là em gái nhìn không vừa mắt mới túm cổ áo Nhị Bảo nâng lên không trung. Kết quả là Nhị bảo nói thím cả định bán em gái vào trong khe núi, còn nói sẽ bán tất cả cháu gái trong nhà đi, đều cho Nhị Bảo tiền cưới vợ..."

Thì ra Tam Nguyên đứng ở bên ngoài nhìn thấy tất cả, nhưng không dám đi vào, liền lén lút đứng sau cửa quan sát.

Khi Chu Thúy vừa nghe, đây không phải là lời bà ta nói nhảm với Nhị Bảo lúc nhàn rỗi trước kia sao? Đứa con ngốc của bà ta lại cùng người khác nói ra. Bà ta mặt đỏ như mông khỉ, nóng bừng vừa rát vừa đau.

Hơn nữa Nhị Bảo còn đánh bà già? Đây mới là rắc rối lớn.

Địa vị của bà già trong nhà ai cũng rõ ràng, con trai lại hiếu thuận, nếu để cho cha Nhị Bảo biết chuyện này này, hắn còn không mang Nhị Bảo lột một tầng da?

Nhị Bảo khóc nức nở, mũi chảy cả vào trong miệng, ngồi dưới đất la hét. Bà Giang thất vọng liếc nhìn Nhị Bảo rồi loạng choạng bước vào trong phòng.