Lý Vân Sơn biết số tiền lương anh gửi cho Giang Thượng Nguyệt không thể mua được chiếc Long- gin này, nếu là hàng bình thường thì sô tiền hắn gủi vẫn có thể mua được, nhưng chiếc Long- gin trong tay hắn rõ ràng là hàng thượng đẳng.
“Sao em không viết gì trong thư cho tôi…”
Lý Vân Sơn đem đồng hồ đeo vào tay, liên tục vuốt ve, ánh mắt ôn nhu như đang nhìn người yêu: “Chúc mừng năm mới.”
Hắn đứng dậy, mặc vào áo ba-đờ-xuy và đi về phía khu đại viện người nhà. Hắn thực sự không muốn quay lại. Từ mười năm trước, hắn thấy bản thân và gia đình tính cách không hợp nhau.
Cha hắn quá độc đoán và muốn cho hắn đi theo con đường mà gia đình đã hoạch định sẵn. Mẹ hắn không có chủ kiến quá mức nghe lời cha hắn. Dù chị cả đã lấy chồng, nhưng chị ta rất thích can thiệp đến cuộc sống hắn giống như cha.
Người duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy thoải mái một ít là anh cả, anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống của hắn, nhưng cuộc hôn nhân của anh, vì nghe lời gia đình mà lấy phải chị dâu kiêu ngạo ngang ngược.
Lý Vân Sơn thường tự hỏi nếu mười năm trước hắn không gia nhập quân ngũ, liệu có phải bây giờ hắn sẽ không rời vào hoàn cảnh này không.
Hắn đứng trước cửa bất lực xoa xoa thái dương, cảm thấy đau đầu.
Gõ gõ cửa, rất nhanh, một người phụ nữ ra mở cửa, nhìn khoảng ba bốn mươi tuổi, có vẻ như được chăm sóc rất tốt.
"Mẹ, con về rồi."
Triệu Tú Cầm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vân nhi, còn trở lại rồi, nhanh vào nhà đi. Ngoài trời lạnh lắm."
Lý Vân Sơn ở tiền sảnh thay dép lê, người đàn ông đang ở trong phòng khách đọc báo, biết Lý Vân Sơn đã về, hơi ngước mắt nhìn hắn nói: "Con đã làm xong nhiệm vụ chưa?"
Lý Vân Sơn gật đầu: "Đã xong."
Âu Dương Mộc buông tờ báo xuống, nói: "Ngồi đi."
Lý Vân Sơn theo lời cha hắn ngồi xuống, Âu Dương Mộc châm một điếu thuốc hút, vô cùng nhiệt tình nói: “Vân nhi, năm nay con hai mươi chín tuổi, cũng nên có cái công danh vẻ vang. Muốn đi lên thì phải dựa quân công, nhưng bây giờ đất nước ổn định, trước mắt cũng không nhiều cơ hội, mà con đã gần ba mươi rồi, anh chị em đều lấy chồng lấy vợ rồi, nên hôn nhân của con không thể bị trì hoãn nữa."
Lý Vân Sơn không cần nghĩ cũng biết, cha muốn nói chuyện hôn nhân của hắn, đơn giản là hắn lớn tuổi, đã đến lúc phải kết hôn.
Lý Vân Sơn nghe lỗ tai gần như chai sạn: "Cha, con chưa muốn kết hôn."
"Chưa muốn kết hôn!?"
Âu Dương Mộc cau mày, nghiêm mặt nói: "Vô liêm sỉ! Anh còn muốn Tử Gia chờ đợi bao nhiêu năm nữa? Con bé đã hai mươi lăm rồi!"
"Con không thích và cũng không muốn cưới cô ấy!"
Lý Vân Sơn ngữ khí cực kỳ kiên định: "Đừng ép con!"
"Đây là hôn ước cha anh và chú Trình định ra, anh không đồng ý anh cũng phải đồng ý!"
Âu Dương Mộc nghe những lời Lý Vân Sơn nói, nhất thời tức giận thở phì phì: "Tử Giai tốt như vậy, anh là đội trưởng, con bé cũng là đội trưởng đoàn văn công, môn đăng hộ đối, kết hợp vừa xứng! Đời này, tôi chỉ nhận định con bé là con dâu!"
Buổi sáng giao thừa, Giang Thượng Nguyệt lười biếng mở to hai mắt, ngẩn ngơ nhìn xà nhà, trước đây cô chưa từng đón Tết, cũng không biết nên làm gì trong dịp Tết.
Bên ngoài ồn ào tiếng tranh cãi ầm ĩ, nhưng có gì đó không đúng, cảm giác ồn ào này giống như lúc cậu nhỏ cô ấy kết hôn, Giang Thượng Nguyệt chỉ muốn cứ như vậy nằm trong ổ chăn ấm áp, nhìn chằm chằm vào xà nhà không cần nhúc nhích.
Mãi đến khi Tống Vi trở về mở cửa, làm một cơn gió lạnh thổi vào, Giang Thượng Nguyệt mới co rúm lại trên kháng, Tống Vi đặt đôi bàn tay lạnh buốt của mình vào trong ổ chăn, mỉm cười dịu dàng nói: “Con gái, đã đến giờ dậy rồi, hôm nay chính là đêm ba mươi, con không thể ngủ được."
Giang Thượng Nguyệt nghiêng đầu hỏi: “Mẹ, Tết mừng năm mới chúng ta phải làm cái gì?”
Tống Vi bị Giang Thương Nguyệt hỏi sửng sốt, bà suy nghĩ một chút, nói: "Phải làm hoành thánh, đón giao thừa, đi chúc tết mọi người, có rất nhiều việc phải làm nha."
Giang Thượng Nguyệt ngồi dậy rời khỏi ổ chăn, chậm rãi mặc quần áo, xỏ giày đi ra ngoài, mùa đông khắc nghiệt, một cơn gió lạnh ập thẳng vào mặt.
Lưu Chiêu Đệ và Chu Thúy đang bận rộn trong bếp, Bà Giang đang dỗ dành cháu trai lớn Nhị Bảo, trong tay cầm một thanh kẹo, cười nói: “cháu ngoan, bà cho con một ít kẹo.”
Nhị bảo cầm chiếc kẹo trong đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của mình, cười toe toét và liếʍ kẹo. Giang Thượng Nguyệt nhìn thấy có chút ghê tởm.
"Bà nội, cháu muốn bi thủy tinh, cháu muốn bi thủy tinh!"
Bà Giang nở nụ cười, dỗ dành nói: “Cháu trai ngoan của bà, chờ ngày mai bà bày đồ cúng, bà sẽ đi cung tiêu xã mua bi thủy tinh cho Nhị Bảo được không?”
"Ta muốn ngay bây giờ, ta muốn ngay bây giờ!!"