Chương 103: Thải Phong

Giang Thượng Nguyệt tùy ý ném tiền cùng vé vào Bát Thiên Thế Giới, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Năm nay trời không mưa, ruộng thu hoạch không được tốt, sang năm cũng không khá hơn là mấy, xem ra đây là cơ hội để mọi người kiếm bộn tiền.”

Đao Sẹo cười: "Ở đâu a! Ngài phải bảo vệ tôi mới kiếm được nhiều tiền, nếu không tôi lấy đâu ra nhiều lúa mì như vậy?"

"Cũng chỉ hai năm này thôi, cố gắng làm đi."

Giang Thượng Nguyệt rời khỏi phòng làm việc, bỏ lại một câu đầy ẩm ý như vậy…

Tống Vi đang mua bánh bao, Giang Thượng Nguyệt đi tới bên cạnh Tống Vi, cười nói: “Mẹ, mẹ có muốn mua cải về muối dưa không?”

Giang Thượng Nguyệt cảm thấy mình không thiếu tiền, mẹ cô cũng không thiếu nên muốn mua rau về muối.

Cô không thể hiểu được!

Tống Vi đưa tiền, nhặt rau lên, cười nói: “Thứ này để lâu không hỏng, mua một ít về giữ cũng không phải chuyện xấu.”

"Đi thôi, chúng ta đi cung tiêu xã nhìn xem."

Mặc dù đang là dịp tết lượng người đến cung tiêu xã cũng không nhiều hơn trước. Giang Thượng Nguyệt kéo tay áo Tống Vi, chỉ người bán hàng sau quầy hỏi: “Mẹ, lần trước có phải cô ta tỏ thái độ không tốt với mẹ không?"

Tống Vi sửng sốt, bật cười. Chuyện đã xảy ra đã lâu như vậy, nhưng đứa nhỏ này vẫn còn nhớ rõ.

"Quên đi, chuyện đã xảy ra lâu như vậy, mẹ đã sớm quên từ lâu rồi."

Giang Thượng Nguyệt vốn nổi tiếng là người hay ghi hận ở thiên giới, cho dù sau khi đến nhân giới, cô cũng không hề thay đổi, cô hùng hổ bước đến gần bàn hàng đang cúi đầu xem sách thiếu nhi, vỗ nhẹ vào quầy nói: " Cho tôi nửa cân kẹo rời.”

“Ồn ào cái gì?”

Người phụ nữ không kiên nhẫn, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô gái trước mặt, đồng tử đột nhiên co lại, cơ thể run rẩy không tự nhiên, giọng điệu hách dịch biết mất: "Được… được, nửa cân kẹo phải không?"

Giang Thượng Nguyệt nhìn người phụ nữ đột ngột thay đổi thái độ, luôn cảm thấy mình đã từng gặp cô ta ở đâu đó, nhưng mãi mà không nhớ ra, Giang Thượng Nguyệt chưa bao giờ lãng phí quá nhiều trí lực cho những người không quan trọng.

Nhưng người phụ nữ đó lại không nghĩ vậy. Ba tháng trước, là cô ta đang ở trong văn phòng của Lý Hồng Bân nhìn thấy cô gái này. Giám đốc trung tâm thương mại, đối với cô gái trước mặt này cúi đầu khúm núm.

Lúc này cô ta nhìn thấy ánh mắt tràn ngập khinh thường, cùng sát ý của cô gái nhỏ, làm cho cô ta không tự chủ được mà run rẩy sợ hãi.

“Đủ nửa cân.”

Thải Phong đổ nửa cân kẹo túi vải của Tống Vi, sau đó cẩn thận hỏi: “Ngài còn muốn gì nữa không?”

Giang Thượng Nguyệt xem một lượt đồ trong cung tiêu xã, thản nhiên hỏi: “Cô biết tôi à?”

“Lấy hai bình rượu nữa.”

“Chúng ta gặp nhau ở văn phòng của Lý Hồng Bân.” Thái Phong thấp giọng nói, sợ người khác nghe thấy.

"À, cô chính là nhân tình của Lý Hồng Bân." Giang Thượng Nguyệt cuối cùng cũng nhớ ra mình đã gặp người phụ nữ này ở đâu, hóa ra là Thải Phong, người phụ nữa của Lý Hồng Bân bên ngoài.

Không ngờ cô ta chính là người cho lão mẹ xem sắc mặt, nếu là người này, nghĩ lại cũng có lý, lúc trước gặp cô ta chính là tính tình kiêu ngạo ương ngạnh này.

"Suỵt!"

Cô ta giờ giống như chim sợ cành cong vậy, vội vàng cầu xin Giang Thượng Nguyệt hạ thấp giọng: "Ngài làm ơn nói nhỏ chút. Ở đây có nhiều người, nếu để người ta nghe thấy thì thật đáng sợ."

Tuy nhiên, nếu ai biết chuyện này, không những mất việc ở cung tiêu xã mà còn bị báo lôi đi phê đấu. Dù sao Lý Hồng Bân cũng có liên quan đến cô, Giang Thượng Nguyệt không muốn gây rắc rối.

Nhưng bà đây là người rất hay ghi thù, đặc biệt là những người dám coi thường mẹ cô.

Giang Thượng Nguyệt hơi ngước mắt lên, ánh mắt thờ ơ nói: “Xin lỗi mẹ tôi.”

Dáng vẻ như bất cần, nhưng giọng điệu là đang ra lệnh, Thải Phong lại bị lời nói của Tưởng Thượng Nguyệt làm cho bối rối, xin lỗi mẹ cô gái này cái gì! Cô ta khi nào có lỗi với mẹ cô gái này!

Cô cố nở ra nụ cười gượng: “Ngài có ý từ gì, tôi không hiểu…?”

“Cô không cần phải hiểu.”

Giang Thượng Nguyệt chỉ vào Tống Vi đang ngắm nghía phía bên kia nói: "Xin lỗi mẹ tôi."

Đối với mệnh lệnh của Giang Thượng Nguyệt rất có bất mãn, nhưng cũng không dám nói cái gì, dù sao con nhỏ này còn đang nắm trong tay nhược điểm của cô ta.

Thay vì bị lôi đi phê đấu, còn không bằng khép nép nói lời xin lỗi, đối với cô ta sẽ tốt hơn, vấn đề này không cần phải nghĩ cũng rõ ràng.

Thái Phong cuối cùng cũng cúi đầu xin lỗi mặc cho vẻ mặt kinh ngạc của Tống Vi, Giang Thượng Nguyệt lúc này mới hài lòng.

Mười hai giờ đêm giao thừa, Lý Vân Sơn kết thúc công việc cuối cùng, bất chấp gió lạnh trở về ký túc xá, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư chưa mở có chữ ký của Giang Thương Nguyệt.

Lý Vân Sơn mở phong thư và lấy ra một chiếc đồng hồ bạc có khắc chữ viết tắt của Long- gin trên mặt số, ngoài ra không có gì khác.

“Long- gin?” Lý Vân Sơn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc đồng hồ, trên môi mỉm cười.