Buổi sáng, Vân Hi vẫn còn say giấc ngủ nhưng cơ thể cậu lại cảm nhận được người bên cạnh cứ ngọ nguậy mãi không thôi, có chút khó chịu khi bị phá giấc ngủ, liền chun mày lên tiếng " Anh đừng ngọ nguậy nữa, em muốn ngủ thêm một chút "
Người bên cạnh không nghe, lại tiếp tục động, Vân Hi một lần nữa lại lên tiếng " Khải Trạch, anh đừng quậy nữa "
Bên cạnh không dừng lại, cứ ngọ nguậy mãi, cậu cảm nhận có một vật gì đó rất ấm áp, nó cứ luồn vào bên trong chiếc áo cậu đang mặc, Vân Hi bị vật kia làm cho nhột mà khó chịu " Khải Trạch, anh mà phá giấc ngủ của em nữa, lần sau em sẽ không ngủ cùng anh "
Khải Trạch từ đầu đến cuối nằm bên cạnh quan sát con người nhỏ này, trên môi bất giác nở nụ cười lúc nào cũng không biết, nhưng nghe đến câu nói cậu vừa thốt ra, ánh mắt liền ánh lên sự lạnh lùng, Vân Hi hôm nay dám uy hϊếp anh rồi, thật là biết vị trí quá đi mất
Vân Hi cảm thấy vật kia cứ thế sắp chui ra khỏi cổ áo cậu, nó từ khi nào đã ở rất gần khuôn mặt cậu, còn có cảm giác bị liếʍ nữa, cậu nhẹ nhấc mí mắt nặng trĩu, trước mắt cậu bỗng hiện ra một con mèo, Vân Hi còn tưởng bản thân đang nằm mơ, còn chưa tỉnh hẳn, cậu dụi dụi, mở to mắt, là một con mèo có bộ lông trắng, chân ngắn cụt, trông nó thật giống như một cục bông, càng nhìn lại càng thấy đáng yêu không tả nổi
Vân Hi ngay lập tức ngồi dậy, nó ở ngay trong cổ áo cậu, Vân Hi đưa tay đỡ lấy nó, mặc kệ nó đang ở vị trí nào, cậu vuốt ve lấy nó, thật dễ thương, người nó lại cực kì ấm áp, cậu nhẹ xoa xoa đầu nó khiến nó thích thú, nhắm cả mắt mà hưởng thụ
Khải Trạch anh từ nãy đến giờ bị bơ cho một cục to lớn, mắt vẫn dán chặt lên con người kia, anh bỗng ngồi dậy, kéo con mèo kia ra khỏi người cậu, sau đó lại nhanh chóng đẩy ngã cậu trên giường " Em chắc chắn không muốn ngủ cùng anh ? " Vân Hi bị người này xoay chuyển nhanh chóng khiến cậu xém chút hốt hoảng " Không, tất nhiên sẽ ngủ cùng anh, nhưng mà, con mèo kia, là của anh sao ? nó thật dễ thương " cậu nói xong, miệng liền cười tủm tỉm, nhanh chóng tránh né người lớn, Vân Hi sau khi đẩy anh sang một bên để trốn thoát liền nhanh chóng đến ôm lấy con mèo ra khỏi phòng, để lại người lớn khuôn mặt sắp đen như đít nồi, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng
..
Vân Hi đến phòng Nhiên Nhiên, vệ sinh cá nhân một chút, lại trở ra, bây giờ cậu lại phát hiện thêm một điều, cứ mỗi lần đưa cậu về đây, cái người lớn kia rất thích mặc cho cậu chiếc áo sơ mi như này, trong khi trong tủ đồ có rất nhiều thứ, sao nhất định phải là sơ mi chứ nhỉ ?
Vệ sinh cá nhân xong, Vân Hi xuống tầng, nhìn thấy người lớn đang loay hoay trong bếp nấu thức ăn, hương thơm từ thức ăn lan tỏa khắp nơi, chỉ cần là đồ ăn thì chính là mùi vị cậu thích, đưa mắt nhìn đến cục bông đang nằm trên chiếc bàn gần bếp, người đầu tiên cậu chạy đến ôm lấy lại chính là con mèo, người lớn lại một lần nữa bị bơ đẹp, trong lòng có chút ghen tị với con mèo kia, anh vội buông con dao, giả vờ nắm chặt lấy ngón tay mình " A "
Nghe tiếng người lớn kêu, cậu quay đầu nhìn, vội đặt cục bông xuống, chạy nhanh về phía người lớn, mặt lo lắng " Anh không sao chứ ? sao lại không tập trung vậy ? " Vân Hi nắm lấy tay anh, từ từ gỡ bàn tay anh ra xem xét vết thương " Anh mau đưa em xem " nhưng lại nhận lại cú lừa từ người đối diện, cậu liếc mắt nhìn người lớn, trách mắng " Anh sao lại đùa như vậy ? có biết em lo lắm không ? " Khải Trạch anh trong lòng vừa vui lại vừa cảm thấy có lỗi với người nhỏ này, anh tiến đến một bước, ôm chầm lấy cậu " Tại em không quan tâm anh đấy " Vân Hi có chút buồn cười, cái con người này, đến mèo cũng có thể ghen, " Anh ra ngoài đi, em làm phần còn lại giúp anh "
Khải Trạch đồng ý, anh ra ngoài, đến ngồi ở sô pha phòng khách, ôm lấy con mèo đến trước mặt mình, ngắm nhìn nó, thì thầm " Tại mày đấy, có tin tao đem mày trở về nước không hả ? "
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau, cả hai dùng bữa sáng tại nhà anh, sau đó liền đến công ty
.................
Mọi thứ đều diễn ra bình thường như mọi ngày, cho đến buổi trưa hôm nay ....
" Tôi muốn thương lượng với cậu " ông Lâm ngồi yên vị ở sô pha, vốn định thuyết phục anh, muốn anh cùng hợp tác với công ty của con trai mình, " Nếu là muốn công ty tôi giúp ông đứng vững trên thị trường thì không cần "
..
Vân Hi buổi trưa lên phòng tìm anh, cậu vừa đến gần cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong, ngoài giọng nói của anh thì giọng nói còn lại cậu liền nhận ra, đó là tiếng của cha chồng cậu, cuộc đối thoại từ đây đều rơi vào tai cậu
" Vì sao cậu lại muốn gây khó dễ cho công ty tôi, tôi và cậu rõ ràng không thù không oán, rốt cuộc là tại sao ? " ông Lâm có chút bất ngờ khi người đối diện biết được ý định của mình, nhưng ông lại không để lộ ra vẻ mặt cho người đối diện thấy, Khải Trạch anh im lặng không nói, trầm một chút, ông Lâm tiếp lời " Cậu thích Vân Hi đúng chứ ? "
" Nếu cần, tôi sẽ đánh đổi "
Vân Hi ở bên ngoài nghe đến câu nói này của ông Lâm, trong lòng liền thất kinh, rốt cuộc cậu là thứ gì mà hết Lâm Minh lại đến cha chồng đều muốn đem bán
" Ông rõ ràng chỉ muốn lợi dụng em ấy, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ông " Khải Trạch anh từ lâu đã biết được ý đồ của ông Lâm, là một người kinh doanh, một khi đã làm chuyện gì, nhất định phải có lợi cho bản thân, ông ta đương nhiên sẽ không như không lại đi giúp đỡ gia đình Vân Hi như vậy, ông từ lâu đã điều tra gia đình cậu, Vân Hi là người hiểu chuyện, gia đình cậu lại mang ơn ông, chắc chắn khi ông mở lời cậu sẽ vì vậy mà gả bản thân cho con trai ông, như vậy cậu sẽ trở thành người của ông, sẽ không phản bội ông, chuyện trong nhà hoặc công ty có làm chuyện sai trái sẽ không một ai có thể tiết lộ ra ngoài, thâm chí có thể giúp ích cho ông về sau, như vậy chẳng phải quá dễ dàng cho ông rồi sao " Phải, thằng nhóc sẽ có lợi cho tôi về sau " quả thật công ty ông có tham nhũng và hối lộ, nhưng trước giờ với Vân Hi ông vẫn luôn giữ kín, cậu chính là vật để bảo toàn cho gia đình ông, nếu mọi chuyện có bại lộ, ông Lâm sẽ dễ dàng lấy cậu làm bia đỡ
" Cậu cũng biết không ít đấy, nhưng, rốt cuộc cậu là ai ? sao lại muốn công ty tôi phá sản "
" Ông không nhận ra tôi sao ? vậy để tôi nhắc cho ông nhớ .. tôi chính là đứa con trai của gia đình năm xưa, gia đình mà ông đã hại phải tán gia bại sản đấy, thật không ngờ, ông đến tìm tôi sớm như vậy " trên khóe môi anh nở ra một nụ cười khinh bỉ, ông Lâm nghe đến đây không khỏi sửng sốt, ông biết những chuyện ông làm sớm muộn cũng sẽ có người quay lại trả thù, chỉ là không ngờ người quay lại trả thù đã lớn mạnh như vậy
Khải Trạch quả thật có mối thù với gia đình ông, vì năm xưa ông đã hại gia đình anh thành ra như vậy, đến nỗi phải bán nhà, không có chỗ ở, may mắn, anh được một người lạ giúp đỡ, gia đình anh được đưa qua nước khác sống, từ đó anh cùng cha gầy dựng lại gia thế của gia đình
Rất nhanh chóng, công ty gia đình anh đứng vững và đã phát triển nhiều chi nhánh công ty con, cha anh sau này đã trở thành một đổng sự trưởng có tiếng, là người có chức quyền bậc nhất
Gia đình anh sau khi trở lại lĩnh vực kinh doanh, anh mới cùng Dư Nhiên ôm mối hận trở về nước tìm gia đình ông. Dư Nhiên trở về nước nhập học và gặp được Vân Hi, cũng nhờ đó mà anh gặp lại và yêu cậu, thời gian sau đó, anh thật sự suy sụp vì nghe được tin Vân Hi cưới Lâm Minh con trai của kẻ thù, Hận thù chồng chất hận thù, tất cả, mọi thứ, ông ta đều muốn cướp lấy khỏi anh
Sau đó, thông qua Nhiên Nhiên anh biết được, ngày tháng sau khi Lâm Minh cưới cậu thật sự mỗi ngày đều gieo rắc nỗi đau cho cậu. Khải Trạch nhất quyết phải cướp cậu trở về bên cạnh mình
Hồ sơ lý lịch về anh cùng Dư Nhiên cũng được cha anh kỹ càng bảo mật, không để lộ dù chỉ một chút, kể cả có đến phía cảnh sát cũng sẽ không có đáp án muốn tìm, cha anh lúc trước khi đã trở lại lĩnh vực kinh doanh, ông đã giúp đỡ rất nhiều người, cũng vì vậy mà quen không ít người cấp cao, nhờ vậy mà mọi thông tin về anh đều được bảo mật
Cha anh cùng cha Vân Hi lúc trước khi còn ở cạnh nhà đã từng là bạn rất thân, là người anh em cùng chung chí hướng, nhưng từ lúc chuyển đi hai người cũng mất liên lạc với nhau
Cộng cả chuyện Khải Trạch có thù hận với ông và việc anh đang qua lại cùng Vân Hi, ông Lâm tỏ ra rất bình tĩnh, trầm giọng, nói " Cậu không phải cũng như tôi sao ? lợi dụng Vân Hi để đạt được mục đích, có điều cậu không biết, thằng nhóc đó sẽ không bán đứng người đã giúp gia đình mình đứng dậy đâu. Cậu tưởng như không tôi lại đi giúp gia đình cậu ấy, mà không có lợi sao ? "