Chương 39

Cộng cả chuyện Khải Trạch có thù hận với ông và việc anh đang qua lại cùng Vân Hi, ông Lâm tỏ ra rất bình tĩnh, trầm giọng, nói " Cậu không phải cũng như tôi sao ? lợi dụng Vân Hi để đạt được mục đích, có điều cậu không biết, thằng nhóc đó sẽ không bán đứng người đã giúp gia đình mình đứng dậy đâu. Cậu tưởng như không tôi lại đi giúp gia đình cậu ấy, mà không có lợi sao ? "

Vân Hi ở bên ngoài, nghe đến đây, trong lòng bỗng đau nhói, vậy là, trước giờ cậu luôn bị lợi dụng, có phải người lớn kia muốn khiến cậu dùng toàn bộ sức lực yêu lấy, sau đó lại đem cậu ra để trả thù Lâm Minh hay không ? kế hoạch tốt thật, cậu hoàn toàn đem trái tim giao cho anh rồi, nhưng cậu vẫn cố chấp, cậu chính là muốn nghe câu trả lời của anh

" Nghe có chút thú vị, ông và đứa con trai của ông nên cẩn thận, vì bản thân tôi cũng không biết, mình sẽ làm ra chuyện gì đâu "

Trên môi Vân Hi bất giác nở một nụ cười mà đến bản thân cũng không ý thức được, Vân Hi không muốn nghe nữa, mọi thứ lúc này thật sự đã làm cậu sụp đổ trong tức khắc, cậu cảm nhận như mình đang rơi xuống vực sâu, cậu quay lưng liền nhanh chóng rời khỏi

..

Vân Hi trở về nhà của mình, cậu thẫn thờ bước vào nhà, sau đó liền lên thẳng phòng mình, mẹ cậu có hỏi thế nào cậu cũng không nói, vừa đóng cửa liền ngồi thụp người, lưng dựa vào cửa, Vân Hi cảm thấy thế giới của cậu lúc này như hoàn toàn sụp đổ, đúng là không thể tin vào ai hay bất cứ điều gì, nhưng, trái tim cậu, nó đau quá, đau đớn đến thắt nghẹn, cơn đau làm cậu sắp không thể thở nổi, Vân Hi đưa tay nắm lấy phần áo ở ngực mình, không hiểu sao ngay lúc này cậu lại không thể rơi nước mắt, trong lòng lại càng khó chịu hơn

Chuông điện thoại từ trong túi quần vang lên, cậu cho tay vào túi lôi chiếc điện thoại ra ngoài, đến trước mắt mình, là Nhiên Nhiên đang gọi, Vân Hi không muốn nghe, Nhiên Nhiên gọi rất nhiều cuộc, nhưng nó vẫn không được ai bắt máy, Vân Hi tức giận quăng nó thẳng vào góc phòng, chiếc điện thoại vừa chạm đất đã vỡ tan

Nhiên Nhiên sốt ruột, lo lắng không biết Vân Hi đang làm gì ? ở đâu ? cô gọi cho Khải Trạch hỏi, hỏi anh, trưa nay Vân Hi bảo với mình lên tầng tìm anh, đến bây giờ vẫn không thấy trở lại, Khải Trạch lại sốt sắng hơn, không lẽ ông Lâm đem Vân Hi đi rồi ? anh mở camera lên xem, Vân Hi quả thật có đến tìm anh, nhưng chỉ đứng ở ngoài cửa, một hồi lâu sau liền rời đi

Khải Trạch anh sắp phát điên, người nhỏ rốt cuộc biến mất ở chỗ nào rồi ?

Gần 2 ngày rồi vẫn không tìm thấy người, anh buông bỏ mọi công việc, dành toàn bộ sức lực đi tìm Vân Hi

Khải Trạch nhanh chóng nhờ người đi tìm cậu ở khắp nơi, đến cả những chỗ Vân Hi từng đến, nhưng tìm cách nào cũng không thấy bóng dáng người nhỏ đâu, Nhiên Nhiên lần nữa gọi cho cậu, điện thoại gọi cũng không còn đổ chuông, chỉ còn nhận lại thuê bao quý khách, cuối cùng Nhiên Nhiên nhấc máy gọi cho mẹ cậu, nghe mẹ cậu nói cậu có trở về nhà, nhưng hỏi chuyện gì cũng không muốn nói

Anh cùng Nhiên Nhiên đến nhà cậu, xin mẹ lên gặp cậu, bà lập tức đồng ý, bà cũng muốn biết chuyện của con trai mình, biết đâu Nhiên Nhiên có thể khuyên nhủ cậu, Nhiên Nhiên nhanh chân lên tầng, tiến đến mở cửa phòng, cửa vừa mở liền thấy người nhỏ đang thất thần ngồi trên giường, khuôn mặt có chút tái đi

Không hiểu sao từ đáy lòng anh bỗng truyền đến một loại cảm giác đau đớn, khi nhìn Vân Hi phờ phạc, lạnh nhạt với mình như vậy, Khải Trạch tiến nhanh đến trước mặt Vân Hi, liên tục gọi cậu, nhưng người nhỏ không đáp, lại cứ thừ người ra, sau một hồi im lặng, cuối cùng lại lên tiếng " Hai người mau trở về đi, tôi cần nghỉ ngơi "

Nhiên Nhiên cảm thấy thái độ của cậu không đúng, liền lo lắng ngồi xuống bên cạnh " Vân Hi, cậu có chuyện gì mau nói tớ nghe đi "

" Tôi bảo hai người về đi " Vân Hi có chút bực dọc, hơi lên giọng, nói

Nhiên Nhiên ra hiệu cho Khải Trạch ra ngoài trước, đợi cô dỗ được Vân Hi sẽ ra sau, người lớn ra khỏi cửa, Nhiên Nhiên lần nữa lại nhẹ nhàng dỗ Vân Hi " Vân Hi à, anh ấy ra ngoài rồi, ở đây chỉ còn tớ, cậu mau kể tớ nghe, rốt cuộc đã chịu ấm ức gì ? "

Vân Hi ngẩng đầu nhìn Nhiên Nhiên, lại nghĩ " Có phải cậu muốn giúp anh mình nên đã tiếp cận, chơi cùng mình hay không ? " vì vốn rất ít người chơi với Vân Hi, cậu là người ít nói, không có quá nhiều người bạn, cũng khá nhiều người không thích cậu vì cậu chẳng chịu hòa đồng, chỉ có riêng Nhiên Nhiên là người chịu thấu hiểu, chịu chơi với cậu trong suốt thời gian dài như vậy

Vân Hi ngoảnh mặt đi, Nhiên Nhiên thấy vậy trong lòng bắt đầu khó chịu " Cậu cũng ra ngoài đi "

Giờ thì hay rồi, đến cả bản thân cô cũng bị Vân Hi đuổi ra ngoài " Vân Hi, cậu cũng giận tớ sao ? tớ cũng không có chọc cậu " Nhiên Nhiên vốn tính tình nóng nảy, nhanh nhẹn, không chịu được khi người khác cứ luôn im lặng, tránh né mình liền có chút lớn tiếng với Vân Hi " Cậu có chuyện gì cũng phải nói ra, tớ nhất định sẽ thay cậu giải quyết, hay tớ đã làm sai việc gì, cậu cũng phải nói, cậu cứ như vậy, chuyện gì cũng giấu, bây giờ đến cả tớ cậu cũng muốn đuổi ra ngoài rồi, cậu thích ở một mình như vậy, tớ cũng không cản nổi " nói xong liền bỏ ra ngoài, Vân Hi rưng rưng hướng mắt nhìn theo, lại nghĩ, có phải cậu đã trách lầm Nhiên Nhiên rồi không ?

..

" Nhiên Nhiên, sao rồi, em ấy .. " còn chưa nói xong, Nhiên Nhiên đã khó chịu, đáp " Đến cả em cũng bị đuổi ra, anh nói xem, rốt cuộc cậu ấy đã nghe thấy chuyện gì từ phòng anh "

Khải Trạch không nói gì, anh trở lại phòng cậu để nói chuyện rõ ràng, bản thân anh cũng không thể bị người kia mãi lạnh nhạt như vậy

" Vân Hi, em làm sao vậy ? "

" ... "

" Vân Hi, em mau mở miệng nói chuyện với anh đi "

" ... "

" Vân Hi, có phải em nghe toàn bộ câu chuyện ở phòng anh rồi không ? "

" ... "

Khải Trạch dụ mãi nhưng người nhỏ nhất định không phát ra lời nào, kìm nén lâu như vậy, nhưng khi người lớn mở miệng, nước mắt cậu cũng không giữ nổi, Khải Trạch tức giận đến sắp phát điên khi nhìn người nhỏ đối xử với mình như vậy. Anh kiên nhẫn đợi Vân Hi chịu nói chuyện với mình, một hồi lâu sau, Vân Hi mới đưa mắt nhìn anh, đôi mắt cậu bắt đầu phiếm hồng, nói " Anh với em, đừng qua lại nữa "

Câu nói vừa vào tai, anh đã cảm nhận được nỗi đau, tim anh như vừa bị cậu dùng dao đâm một cái, khiến nó bắt đầu trở nên đau âm ỉ " Không, anh không muốn, anh với em đang rất tốt kia mà, tại vì sao ? "

Vân Hi nén lại nước mắt, cậu dùng tay gạt nó đi, sau đó lại nói " Từ đầu đến cuối, có phút giây nào đó, anh đã từng cảm thấy, yêu em không ? dù chỉ một chút "

" Vân Hi, anh luôn yêu em, chưa bao giờ tình yêu của anh dừng lại, anh thật sự rất yêu em " Vân Hi nghe đến đây lại rơi nước mắt, cậu nhắm mắt cảm nhận nỗi đau đang liên tục dày vò cậu, anh thực giỏi, đến nói dối cũng khiến cậu cảm thấy ngọt ngào như vậy " Vân Hi, em mau nói cho anh biết, rốt cuộc em làm sao ? em đừng im lặng như vậy, anh không chịu được, hay ông Lâm đã nói gì với em rồi ? "

Vân Hi ơi là Vân Hi, biết bị người ta lợi dụng nhưng vẫn không thể dừng tình yêu này lại, sao lại có người ngốc như mày chứ ? Vân Hi cúi đầu, lấy hết can đảm, cậu biết nếu nói với anh muốn dừng lại lập tức, chắc chắn sẽ không được chấp nhận, vì vậy, chỉ có thể từng bước một rời đi, rời khỏi kế hoạch đáng ghét kia " Em mệt rồi, anh mau ra ngoài đi " cậu ngay tức khắc muốn sà vào lòng anh, muốn được anh ôm, cậu lại nhớ cái ôm của anh rồi, đồ ngốc, trước giờ vẫn luôn tự mình giải quyết mọi thứ, bây giờ lại không thể làm được những gì mình muốn nữa

Bây giờ bảo anh ra ngoài sao ?

Không thể

Khải Trạch ôm lấy cậu, hôn cậu, nước mắt ướt đẫm trên gương mặt Vân Hi, cậu khó chịu muốn đẩy anh ra, liên tục dùng tay đánh anh nhưng đến cuối cùng vẫn không thể tự mình rút khỏi nụ hôn của người lớn, Khải Trạch anh nhanh chóng luồn lưỡi mình vào trong khoang miệng cậu, mυ"ŧ hết lưỡi nhỏ lại đến đôi môi mọng, Vân Hi hoàn toàn bị đắm chìm, cậu lại khóc, sao đối với người lớn cậu luôn quỵ luỵ như vậy, trái tim cậu lại đau đớn quá

Khải Trạch nhìn người nhỏ trong lòng lại khóc, anh vừa nôn nóng lại vừa rối tung cả lên, liên tục xoa xoa lưng cho cậu, dỗ dành " Vân Hi, xin lỗi, xin lỗi em, mau nín đi, đừng khóc, xin em đó "

Vân Hi bỗng đưa tay đặt lên một bên mặt anh, đầu ngón cái lại xoa xoa gương mặt anh, đôi mắt thấm nước của cậu nhìn vào mắt anh, Khải Trạch nhìn người nhỏ như vậy trong lòng có chút nhẹ nhõm xen lẫn đau lòng, nhưng không được bao lâu, cậu đã rút tay trở về

" Anh ra ngoài đi, em muốn ngủ "

Rốt cuộc Vân Hi vẫn muốn đuổi anh đi, lại muốn né tránh anh, Khải Trạch chỉ đành nghe lời cậu, đồng ý, anh lưu luyến nhìn cậu, một hồi lâu mới chịu rời đi, đợi người rời khỏi, Vân Hi mới xoay người nằm xuống, lặng lẽ rơi nước mắt, sau đó vì mệt mỏi mà thϊếp đi