Chương 4: Gặp lại

Ngày nay ở thời điểm truyện tranh màu thịnh hành, Nhuế Khiêm lại vẽ truyện tranh đen trắng truyền thống, điều này có chút không phù hợp với lứa tuổi của cậu.

Cậu ta mới 21 tuổi, lẽ ra phải tiếp xúc với truyện tranh màu nhiều hơn truyện tranh đen trắng, nhưng lúc bắt đầu cầm bút vẽ, cậu lại nói với cô, cậu thích truyện tranh đen trắng, nhất định phải đẩy truyện tranh đen trắng lêи đỉиɦ cao. Mặc dù đang ở thời đại tiến bộ nhưng một số thứ không thể mất đi.

Khi cậu cho ra bản in đầu tiên, phong cách hội họa tinh tế của cậu đã nổi tiếng khắp Châu Á, trở thành người khá nổi tiếng.

Ba họa sĩ truyện tranh dưới trướng Diệp Sênh đều vẽ truyện tranh đen trắng, tuy mỗi người có một phong cách khác nhau nhưng đều là người có tiếng tăm, vì vậy danh tiếng của biên tập Diệp Sênh trong ngành cũng dần dần được nổi lên.

Hai họa sĩ khác lớn tuổi hơn, đều là con gái nên Diệp Sênh cũng bớt lo lắng hơn, chỉ một mình Nhuế Khiêm là khiến Diệp Sênh nhức nhối. Cậu ta nhỏ hơn cô bảy tuổi, Diệp Sênh chăm sóc cậu ta như em trai, thậm chí còn dẫn cậu về nhà ăn cơm.

Kỳ thật là gia cảnh của Nhuế Khiêm rất tốt, ba mẹ cậu đều là những nhân vật có tiếng trong giới luật pháp và chính trị, nhưng có lẽ vì lịch trình công việc bận rộn nên không mấy quan tâm đến Nhuế Khiêm, vì vậy cậu ta có chút... thiếu tình yêu thương.

Nghĩ một chút, Diệp Sênh cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Vậy lần này cậu chạy tới Vienna để làm cái gì?”

Diệp Sênh khá hiểu Nhuế Khiêm, mặc dù cậu ta thích chạy loạn nhưng mỗi lần đều có mục đích riêng, ví dụ như cậu ta đến Nhật Bản để ngắm hoa anh đào và núi Phú Sĩ, đến Nam Phi để giúp đỡ những người tị nạn.

Nhuế Khiêm xấu hổ cười: “Em đuổi theo một cô gái tới đây.”

Diệp Sênh có chút tò mò, bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên nghe cậu nói thích một cô gái: “Ồ? Làm sao gặp được?”

Nhuế Khiêm vừa vẽ vừa nói: “Ở sân bay, em vừa gặp đã yêu cô ấy.”

Diệp Sênh thản nhiên nói: “Vừa gặp liền dám chạy đến Vienna.”

“Cô ấy diễn tấu ở trước Sảnh Vàng, cô ấy đánh đàn vi ô lông rất giỏi, em muốn đi xem.”

Diệp Sênh yên lặng lắng nghe, không lên tiếng. Người có thể chơi trong Sảnh Vàng của Vienna không phải người bình thường, Diệp Sênh sợ Nhuế Khiêm yêu phải người không nên yêu rồi làm tổn thương chính mình.

Vẽ được nửa ngày, Diệp Sênh nhìn Nhuế Khiêm hỏi: “Hôm nay ăn cơm chưa?”

Nhuế Khiêm lắc đầu: “Ăn một miếng bánh mì có tính không?”

Diệp Sênh khẽ thở dài, thật sự là không biết chăm sóc bản thân, cô đứng dậy vươn vai, hoạt động gân gốt, thản nhiên nói: “Tôi đi kiếm chút gì cho cậu ăn.”

“Chị gọi phục vụ phòng đi.”

“Không phải cậu không thích ăn đồ ở khách sạn sao? Tôi ra ngoài đi dạo một chút rồi về.” Diệp Sênh mặc áo khoác, cầm ví tiền nói.

Nhuế Khiêm vui vẻ gật đầu: “Vâng”

Sau khi ra khỏi cổng khách sạn, Diệp Sênh đi dạo xung quanh. Diệp Sênh nhìn bốn phía thở dài: “Không hổ là thủ đô của thế giới, bầu không khí âm nhạc cổ điển trầm lắng, có thể được nghe thấy ở hầu hết mọi nơi. Bên đường có đủ loại nhạc cụ để người nghệ sĩ đường phố biểu diễn, người đi đường thỉnh thoảng sẽ dừng lại để giao lưu với họ. Diệp Sênh xem một lúc, sau đó mỉm cười nhẹ, thực sự là một nơi ấm áp.

Đứng ở đầu đường đèn giao thông, Diệp Sênh kéo áo khoác lên một chút, cúi đầu khịt mũi. Trời đã gần tối, trong không khí có hơi lạnh, có chút lành lạnh.

Lúc cô nhìn lên một lần nữa, đối diện là một nhóm người mặc vest và giày da đi tới, Diệp Sênh đoán có lẽ họ là người Trung Quốc.

Họ đang đứng ở phía bên kia đường, giống như cô đang đợi đèn giao thông chuyển màu.

Một lúc sau, đoàn người từ giữa nhường đường, một người từ phía sau thong thả tiến lên, lễ phép chào hỏi người phía trước.

Diệp Sênh đẩy kính nhìn kỹ, trong lòng căng thẳng…

Là Tô Mân Vấn.

Diệp Sênh gần như quên việc Tô Mân Vấn đến Vienna, nhưng cô không ngờ họ sẽ gặp lại nhau dễ dàng như vậy.

Tô Mân Vấn không còn dáng vẻ thoải mái như trên máy bay, mà ăn mặc rất chỉnh tề, thậm chí còn đeo cà vạt. Anh cũng không đeo kính, để lộ ra khuôn mặt sạch sẽ, ánh đèn mờ ảo của cảnh đêm Vienna khiến khuôn mặt nghiêng của anh trở nên mềm mại thư thái.

Sau khi chào hỏi xong, Tô Mân Vấn ngẩng đầu, nhìn về phía trước, bắt gặp ánh mắt của Diệp Sênh.

Diệp Sênh nghĩ: Chắc là anh thấy cô rồi.

Cô hơi khó xử nên nhìn đi chỗ khác, hi vọng đèn giao thông sẽ nhanh chóng chuyển màu.

Đèn đổi màu, người đi đường thiếu chút nữa đẩy cô về phía trước, cô theo thói quen hơi cúi đầu, chuẩn bị lướt qua anh.

Lúc cô đi đến bên kia đường, giọng nói lanh lảnh vang lên từ phía bên trái của cô: “Em đi đâu vậy?”

Diệp Sênh hơi sững sờ, quay sang một bên, ngẩng đầu.

Nhóm người Trung Quốc đã ở chỗ cô vừa đứng, đi về phía khách sạn nơi Nhuế Khiêm đang ở.

Nhưng Tô Mân Vấn không vượt qua đèn giao thông mà chỉ đứng tại chỗ đợi cô đi qua.