Chương 5: Suyes

Diệp Sênh nhìn anh, cả người trì độn không nhúc nhích, phản xạ của cô có chút chậm.

Hai tay Tô Mân Vấn đút túi quần, nhìn Diệp Sênh, chờ cô trả lời.

Diệp Sênh tùy tiện chỉ một phương hướng, lắp bắp: “Em... đi tìm cái gì đó ăn.”

Tô Mân Vấn nhìn theo hướng cô chỉ, bình tĩnh nói: “Anh đi cùng em.”

Diệp Sênh có chút do dự, sau đó gật đầu.

Hai người đi song song trên con đường, cách nhau một cánh tay, đường phố nhộn nhịp của Vienna càng làm nổi bật sự im lặng giữa hai người.

Tô Mân Vấn đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng này: “Hiện tại em đang làm cái gì?”

Nó giống như một lời chào hỏi giữa hai người bạn cũ lâu ngày không gặp.

Diệp Sênh trả lời: “Biên tập truyện tranh.”

Tô Mân Vấn nghe xong hỏi, gật đầu nói: “Rất thích hợp với em.”

“Thật sao?”

“Ừm, anh nhớ hồi cấp ba em rất thích đọc truyện tranh mà.” Tô Mân Vấn nói một cách rất tự nhiên.

Diệp Sênh có chút xấu hổ.

“Còn anh thì sao?” Diệp Sênh hỏi ngược lại.

“Anh...”

Người qua đường đột nhiên vây quanh hai người, mấy cô gái ngoại quốc hưng phấn chỉ vào bọn họ hét lên: “Suyes! Suyes!”

Tiếng kêu này cũng thu hút những người qua đường khác đồng loạt nhìn sang, Diệp Sênh lúc này mới phản ứng lại hóa ra họ nhìn Tô Mân Vấn.

Trong số các khách du lịch, một số người Trung Quốc đã mạnh dạn bước tới nói với Tô Mân Vấn một cách hào hứng: “Suyes, anh có thể ký hợp đồng với chúng tôi không?”

“Suyes! Em là fan của anh!”

Tô Mân Vấn nhìn qua Diệp Sênh ở bên cạnh, cô giống như người lọt vào trong sương mù, anh khẽ gật đầu với đám người.

Anh ký tên vào từng cuốn sổ mà người qua đường đưa cho, cho đến khi càng ngày càng có nhiều người đến, Diệp Sênh bị chen lấn đến mức không thấy nữa, anh mới dừng lại, nhìn xung quanh.

Anh quay đầu lại, phát hiện Diệp Sênh đang ở sau đám người chờ mình, không có rời đi.

Tô Mân Vấn nhanh chóng ký xong, chen ra khỏi đám đông, nắm tay Diệp Sênh chạy trên đường phố Vienna, một cơn gió mát nhẹ phả vào mặt hai người, nhiệt độ lòng bàn tay Tô Mân Vấn ấm áp khiến Diệp Sênh có chút động lòng. Chạy một lúc lâu, cuối cùng cả hai dán lưng vào bức tường của một tòa nhà, thở hồng hộc.

“Khụ khụ... khụ khụ...” Diệp Sênh cười ho khan một tiếng.

Tô Mân Vấn kéo kéo cà vạt hơi nới lỏng một chút, lặng lẽ nhìn Diệp Sênh đang ho khan, hỏi: “Em không sao chứ?”

Diệp Sênh lắc đầu, nụ cười trên mặt khiến người nhìn thoải mái.

Cô nuốt nước miếng, nhìn anh: “Bây giờ anh là đại minh tinh sao? Có nhiều người theo đuổi anh như vậy.”

Tô Mân Vấn mỉm cười: “Là một nhà văn.”

Diệp Sênh nghe xong có chút kinh ngạc: “Nhà văn... ừm, rất tốt, dựa theo mức độ họ chạy theo anh thì hẳn là rất nổi tiếng.”

Tô Mân Vấn nhìn chằm chằm vào Diệp Sênh nói: “Nhưng em không biết.”

Diệp Sênh ngẩn người, tránh né ánh mắt của anh: “Em để ý mảng truyện tranh hơn...”

Diệp Sênh suy nghĩ cẩn thận, Tô Mân Vấn được nhiều độc giả quốc tế biết đến như vậy, chắc hẳn là nổi danh khắp thế giới, là cô quá lạc hậu rồi.

“Đi thôi, đi mua chút gì ăn.” Tô Mân Vấn nói.

“Ừm.”

Diệp Sênh mua một đống túi lớn túi nhỏ, cô định chuẩn bị về nhà thì Tô Mân Vấn nhìn chằm chằm đồ ăn của cô hỏi: “Mua cho người khác sao?”

“Ừm, là cho một đứa trẻ.” Nghĩ đến Nhuế Khiêm, Diệp Sênh thản nhiên nở nụ cười.

Tô Mân Vấn không nói gì mà chỉ đi bên cạnh cô.

Sau những gì xảy ra ở đèn giao thông vừa rồi, Diệp Sênh đoán rằng Tô Mân Vấn và Nhuế Khiêm ở cùng một khách sạn nên họ đã trở về cùng nhau.

Sau khi vào cổng khách sạn, trước mặt liền có vài người đi tới, Diệp Sênh nhìn dáng vẻ của họ cũng biết là đến tìm Tô Mân Vấn, vì thế nói: “Em đi lên trước.”

Tô Mân Vấn gật đầu: “Được.”

Diệp Sênh trở lại phòng của Nhuế Khiêm, đặt thức ăn lên bàn, Nhuế Khiêm giống như chú mèo nhỏ ngửi thấy mùi thơm liền đi ra ngoài kiếm thức ăn.

Cậu ta ăn đông ăn tây, tự mình ăn đến vui vẻ, sau một lúc cậu mới chú ý đến Diệp Sênh đang nằm dài ra sô pha.

Cậu buột miệng hỏi: “Chị, chị làm sao vậy?”

Diệp Sênh liếc cậu một cái: “Nhuế Khiêm, cho tôi mượn Ipad.”

“Đây ạ.”

Diệp Sênh lên mạng tìm kiếm tên Tô Mân Vấn, nhìn chằm chằm vào các mục được tìm kiếm, cô sửng sốt.

Tô Mân Vấn – một hắc mã trong giới nhà văn, lối hành văn tao nhã mà mạnh mẽ, tác phẩm của anh bao gồm nhiều thể loại, được độc giả vô cùng thích, anh cũng đạt được nhiều giải thưởng quốc tế như: giải thưởng Julan, giải thưởng sứ trắng...

Độc giả và người hâm mộ ưu ái gọi anh là “Suyes”.

Vì từng có người hỏi anh: “Anh sẽ viết tiếp chứ?”

Anh không chút do dự trả lời “yes”.

Hàng chục cuốn sách bán chạy nhất của anh được liệt kê bên dưới, Diệp Sênh sửng sốt, cô không thể tin được hỏi: “Nhuế Khiêm...”

“Hả?” Nhuế Khiêm đang ăn một cách vui vẻ.

“Cậu biết Suyes không?”

Nhuế Khiêm cầm cánh gà khuơ chân múa tay vui sướиɠ đứng lên: “Chị! Em thích anh ấy lắm! Để em kể cho chị nghe! Ước mơ đầu tiên của em là trở thành họa sĩ truyện tranh, ước mơ thứ hai chính là trở thành nhà văn! Anh ấy là thần tượng của em, thần tượng của em!”

Diệp Sênh thở dài: Xong rồi, ngay cả một nhãi con như này cũng biết, vậy mà cô lại không biết...

Chẳng trách vừa rồi biểu hiện của Tô Mân Vấn có chút thất vọng.

Diệp Sênh dặn dò: “Ăn xong phải quay lại viết bản thảo rồi đưa cho tôi, biết chưa?”

Nhuế Khiêm vỗ nhẹ vào bụng đầy đặn của mình: “Vâng, thưa chị!”

Diệp Sênh đặt Ipad xuống, đứng trước cửa sổ kính sát đất, nhìn ra xa liền thấy được vẻ đẹp tao nhã, duyên dáng và uyển chuyển của Vienna, thật sự mê hoặc lòng người. Cô thơ thẩn đứng đó rồi lập tức nhận ra sự thật, quay đầu buồn bã nhìn đống bản thảo trên bàn... vẫn nên đi dán giấy chấm...