Nghe vậy, Cố Tranh Vanh khịt mũi với giọng điệu khinh thường:
"Mọi người trên thế giới đều thành đôi, chỉ có con là cẩu độc thân thôi."
Cố Thu Bạch là bác sĩ của bệnh viện này và khá nổi tiếng trong lĩnh vực y tế. Cố Tranh Vanh là ông nội của anh, từng là bác sĩ của bệnh viện này, sau này nghỉ hưu được bệnh viện mời trở lại, tuy nhiên thể chất không được như trước, sau này trở thành chủ tịch danh dự của bệnh viện, ít tiếp xúc đến phẫu thuật, thỉnh thoảng sẽ đến tư vấn.
Cố Tranh Vanh lo lắng nhất về cuộc hôn nhân của Cố Thu Bạch. Anh ấy 27 tuổi và chưa bao giờ nói về bạn gái của mình. Hỏi xem có lo lắng không chứ ?
Ông lo rằng Cố Thu Bạch sẽ xuất gia làm hòa thượng mất. Nghe ông nói vậy, Cố Thu Bạch sững sờ, gật đầu rồi nói:
"Dạ rồi rồi, cháu sẽ cố gắng hết sức đem cháu dâu về cho ông."
"Đi ra ngoài, đi ra ngoài, ông không muốn nhìn cháu nữa."
Cố Tranh Vanh xua tay, có vẻ hơi buồn ngủ. Cố Thu Bạch hạ giường bệnh xuống, bắt ông cụ nằm thẳng, đắp chăn bông lên rồi nói:
"Vậy thì cháu đi làm trước, có gì ông hãy nhấn chuông ở đầu giường để y tá tới giúp."
Nói xong anh nhấc chân bước ra ngoài. Tô Tinh Thần chạy thục mạng về nhà nhưng vẫn là quá muộn. Trầm Nghiễn không đợi cô mà trực tiếp đi vào nhà.
( Truyện được dịch tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T )Trong phòng khách, Trầm Nghiễn ngồi trên ghế sô pha, Tô Kiến Thiết và Đỗ Tuệ Linh ngồi ở sô pha ở giữa, Tô Kỳ ngồi ở sô pha đối diện, dựa lưng vào ghế, cố ý gác chân lên bàn cà phê, sau đó lắc chúng một cách tùy tiện.
Một bầu không khí kỳ lạ lan tỏa giữa một số người. Nhìn thấy Tô Kỳ như vậy, Đỗ Tuệ Linh vỗ chân của anh ta, yêu cầu bỏ chân xuống.
Tô Kỳ cũng chẳng để tâm, trong miệng nhai kẹo cao su, nhìn Trầm Nghiễn, giọng nói lười biếng:
"Này, ma bệnh kia, cậu tới đây làm gì?"
Đỗ Tuệ Linh rất sợ Trầm Nghiễn thật sự sẽ hạ thủ với cổ phần của nhà họ Tô, vì vậy cô cười nói:
"Thực xin lỗi, con trai tôi đã quen thô bạo, không có ý xấu."
Khóe môi Trầm Nghiễn nhếch nhẹ, trong đôi mắt hạ xuống hiện lên một tia giễu cợt. Tô Kiến Thiết ngồi thẳng lưng, ho nhẹ một tiếng, nhìn Trầm Nghiễn, giọng nói dày đặc sự trải đời.
"Không biết Trầm tổng hôm nay đến đây có việc gì ?"
Khóe môi Trầm Nghiễn nở nụ cười, làm dịu đi đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, đôi mắt phượng sáng ngời, có vẻ rất hòa thuận.
"Hôm nay tôi đến để thảo luận với mọi người về lễ đính hôn giữa tôi và Tô tiểu thư. Tôi hy vọng rằng lễ đính hôn có thể được tổ chức trong ba ngày, và Tô tiểu thư có thể chuyển đến dinh thự của Trầm gia và sống với tôi."
Một hòn đá khuấy động ngàn con sóng. Tô Kiến Thiết và Đỗ Tuệ Linh nhìn nhau, gần như không kìm nén được kinh hãi trong mắt, hỏi:
"Anh đang nói về Tô Hà hay là Tinh Thần ?"
Trầm Nghiễn liếc nhìn phản ứng của ba người, bọn họ đều đang căng thẳng, Đỗ Tuệ Linh nắm chặt lấy tay Tô Kiến Thiết nghiêng người về phía trước, giọng nói có chút do dự.
Còn Tô Kỳ thì đã ngồi ngay ngắn, đặt chân xuống, nắm chặt tay, chống khuỷu tay lên đầu gối, ánh mắt dữ tợn, nhìn chằm chằm Trầm Nghiễn, giống như một con sói đói đang trực chờ con mồi.
Nụ cười trong mắt Trầm Nghiễn dường như càng sâu hơn, thoáng chút ác ý. Thời gian trôi qua trong im lặng.
Trầm Nghiễn dựa vào lưng ghế sô pha, một chân khoác lên chân kia, hai tay khoanh lại, khuỷu tay trái đặt lên tay vịn, môi mỏng khẽ hé mở, tuy rằng nhẹ nhàng chậm chạp nhưng lời nói đầy khí phách.