Chương 29: Thân thể của tôi yếu đuối

"Tô Tinh Thần."

"Cậu nói cái gì, cái tên khốn khϊếp này, có ngon thì nói lại một lần nữa!"

Gần như ngay lúc lời nói của Trầm Nghiễn cất lên, Tô Kỳ như một con báo săn, bước nhanh lên bàn trà, chạy về phía Trầm Nghiễn. Anh nắm lấy cổ áo của Trầm Nghiễn nhấc lên khỏi sô pha, vẻ mặt hung tợn, chỉ cần Trầm Nghiễn dám nói lần thứ hai, nắm đấm của anh sẽ không thương tiếc.

Ngay cả Tô Kiến Thiết và Đỗ Tuệ Linh cũng rất kinh ngạc, hơn nữa cũng không muốn để bọn họ đính hôn, huống chi là dọn vào ở chung.

Dù vậy, cũng không động được đến Trầm Nghiễn, nếu không họ sẽ sống không bằng chết. Tô Kiến Thiết cùng Đỗ Tuệ Linh đều đứng lên, Tô Kiến Thiết uy nghiêm mà mắng:

"Tô Kỳ, thả Trầm tổng ra."

Tô Kỳ quay đầu lại liếc nhìn Tô Kiến Thiết, nhưng không hề nhúc nhích, ánh mắt lại nhìn về phía Trầm Nghiễn, khi đến gần khuôn mặt của anh ta, ánh mắt dữ tợn, từng chữ từng chữ đều như muốn vắt kiệt sức lực của anh ta.

"Không thả, tên khốn kiếp này dám ở trước mặt chúng ta đòi đính hôn với em gái con, thậm chí còn muốn sống chung. Có cái rắm!"

Trầm Nghiễn bình tĩnh vô cùng, đối mặt với Tô Kỳ đang tức giận mà không có một chút sợ hãi, cụp mắt xuống nhìn cổ áo nhăn nhúm mà mình bị tóm lấy, khẽ cười, so với giọng nói lớn tiếng của Tô Kỳ, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng và dịu dàng, nhưng không có chút sợ sệt nào.

"Thân thể của tôi yếu đuối, không thể chịu được cú đấm của anh. Nếu tôi chết, anh cũng chẳng sống được đâu."

"Đánh mà không chết được, tôi sẽ đi giám định thương tích, xin bồi thường tài chính và nhờ pháp luật can thiệp."

Nghe thấy lời đe dọa không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo của Trầm Nghiễn, mức độ tức giận của Tô Kỳ đã lên đến đỉnh điểm và sắp bùng nổ.

"Tôi nói cho cậu biết, cho dù có ngồi tù, tôi cũng không cho phép em gái tôi gả cho tên khốn khϊếp nhà cậu đâu, chứ đừng nói là sống chúng."

Vừa nói, anh vừa giơ nắm đấm lên đánh về phía mặt Trầm Nghiễn, một luồng gió bởi nắm đấm xẹt ngang qua mật anh, Trầm Nghiễn hai mắt không chớp.

Khi Tô Tinh Thần bước vào phòng khách với tốc độ chạy nước rút 100 mét, những gì cô nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy, cô sợ đến mức tim gần như ngừng đập.

(Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

"Anh!"

Nghe thấy giọng nói của Tô Tinh Thần, nắm tay của Tô Kỳ đột ngột dừng lại. Tô Tinh Thần sợ tới mức mặt tái mét, vừa thấy anh trai dừng lại liền chạy nhanh đến chỗ hai người, vươn tay nắm đấm của Tô Kỳ ra khỏi cổ áo Trầm Nghiễn, chặn trước mặt Trầm Nghiễn.

"Anh, không được đâu, đừng động thủ."

Nhìn thấy Tô Tinh Thần bảo vệ Trầm Nghiễn, biểu cảm của Tô Kỳ lại càng thêm tức giận, xen lẫn một chút buồn bã.

"Liễu Liễu, em bảo vệ tên khốn này làm gì? Đừng nói với anh là em thích tên này!"

Tô Tinh Thần quay đầu liếc Trầm Nghiễn, trên mặt mang theo nụ cười miễn cưỡng, trấn tĩnh lại nói:

"Anh, chuyện của em em tự giải quyết, em không hi vọng vì chuyện của em mà anh bị liên lụy."

"Em không xem anh là anh trai à, dù anh có ngồi tù đi chăng nữa, cũng không để người như tên đó bắt nạt em gái anh và nhà họ Tô như thế."

"Được rồi!"

Tô Kỳ vừa dứt lời, giọng nói của Tô Kiến Thiết vang lên hùng hồn, ánh mắt của Tô Kiến Thiết cũng chuyển đến khuôn mặt của Tô Tinh Thần, vẻ mặt ngưng trọng, tất cả tâm tình đều giấu sâu ở đáy mắt.

Ông quay đầu nhìn Trầm Nghiễn, giọng điệu bình tĩnh lại rất nhiều.

"Trầm tổng, như anh cũng đã thấy. Liễu Liễu nó là đứa con của chúng tôi. Là một người cha, tôi hy vọng con gái mình được hạnh phúc."

"Nếu Trầm tổng có suy nghĩ khác, tôi hy vọng anh sẽ suy nghĩ lại. Hơn nữa, để dọn vào ở Trạch gia cùng với anh, đây là hủy hoại cả một danh tiếng."