Chương 27: Rất xứng đôi

"À được được."

Chú Vương phản ứng lại kịp thời, nhìn Tô Tinh Thần thêm vài lần, trực tiếp ngồi xổm người xuống, cõng ông lão lên lưng chạy về phía xe.

Sau khi lên xe, tài xế khởi động xe đi thẳng đến bệnh viện gần nhất. Tô Tinh Thần liếc nhìn khuôn mặt của ông lão, đó là dấu hiệu của tuổi thọ, tuổi thọ của ông lão vẫn chưa cạn kiệt, mặc dù tuổi thọ của ông không dài lắ m nhưng không phải là ngày hôm nay.

Nhìn thấy điều này, Tô Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm. Sau khi đưa ông lão đến bệnh viện, điện thoại của Tô Tinh Thần đột n hiên vang lên, là Trầm Nghiễn.

Đồng tử giãn ra, vẻ mặt của Tô Tinh Thần có chút cuống cuồng, giống như kiến bò trên nồi lẩu.

Bối rối đi vòng quanh tại chỗ, Tô Tinh Thần nhắm mắt lại, giơ tay ấn nút trả lời, giọng nói nhẹ nhàng và hơi thận trọng, có chút chột dạ:

"Trầm Nghiễn."

"Tô Tinh Thần, cửa nhà Tô gia không có một ai."

Trầm Nghiễn ngồi ở ghế sau xe, cách biệt thự nhà họ Tô không xa, tron g mắt hiện lên một tầng lạnh lẽo, đè nén giọng nói của mình, da đầu Tô tinh Thần cảm thấy tê dại khi nghe thấy.

"Trầm Nghiễn, tôi trên đường bị chậm trễ.. Có một ông lão.."

"Tô Tinh Thần, tôi sẽ cho cô thêm mười phút."

Không đợi cô nói xong, Trầm Nghiễn đã cúp điện thoại. Tô Tinh Thần tức giận, nhìn y tá đi ra khỏi tiểu khu, nắm lấy cổ tay của cô ấy và nói:

"Xin lỗi tôi có việc gấp phải rời đi, ông lão bên trong nhờ cô trông giúp tôi."

Trước khi cô y tá cất lời, đã thấy Tô Tinh Thần chạy ra ngoài, như thể có một bóng ma đang đuổi theo cô vậy.

Đúng lúc này, bên kia hành lang có tiếng bước chân vội vàng, một người mặc áo khoác trắng, dáng người cao, khuôn mặt thanh tú, quai hàm thẳng m ượt đẹp đẽ, một đôi mắt hồ ly sáng ngời, làm nổi bật thêm dáng vẻ ôn nhu của anh ta.

(Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

Bước chân anh có chút vội vàng, chạy đến bên cạnh y tá, giọng điệu ấm áp như ngọc bóng bẩy:

"Ông nội tôi thế nào rồi?"

Cô y tá quay lại, nhìn thấy anh, vội nói:

"Bác sĩ Cố, ông nội của anh bị hen suyễn. Một cô gái đã được cấp cứu và được đưa đến bệnh viện kịp thời. Bây giờ ông ấy đã ổn."

Cố Thu Bạch gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, nhìn xung quanh và hỏi: "Cô gái đó đâu?"

"Nói cái gì mà có việc phải về trước, mới đi ra ngoài."

"Được rồi, cảm ơn cô."

Sau khi Cố Thu Bạch nói xong, anh ta chạy về phía cổng bệnh viện, khi chạy đ ến cổng bệnh viện, anh ta nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen chạy qua mình. Cố Thu Bạch nhìn lướt qua, chỉ thấy được biển số xe, bóng dáng chiếc xe đã xa, mím môi, quay người lại đi vềđi vào phía bệnh viện.

Sau khi đến phòng, ông cụ nằm nửa người trên giường bệnh, tình trạng đã hồi phục. Cố Thu Bạch nhấc chân bước tới, cúi xuống, quan tâm nói:

"Ông ơi, ông có khỏe không?"

Cố Tranh Vanh vẫy tay và nói với giọng cởi mở và hào sảng

"Chưa chết được."

Cố Thu Bạch có chút bất lực mà thở dài:

"Ông nội, ông không mang theo th uốc sao?"

"Quên mang."

Ngừng một chút, Cố Tranh Vanh hình như đột nhiên n hớ tới cái gì, thẳng tắp người cao giọng hỏi:

"Mà này, đứa nhỏ cứu ông lúc nãy đâu?"

"Cô ấy có việc gấp, đã đi rồi."

"Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, ông thấy đứa nhỏ đó lớn lên nhìn cũng đẹp mắt, rất xứng đôi với con, nếu như.."

Cố Thu Bạch nghe ông cụ nói luyên thuyên, có chút dở khác dở cười, đỡ bờ vai của ông cụ, giọng nói ôn hòa, có chút dịu dàng thân thiết:

"Ông nội, không chừng người ta đã có bạn trai rồi."