Dư Hạ xem nó biểu tình liền biết, nhịn không được híp mắt cười, “Ta còn nhỏ như vậy ngươi còn đánh không lại ta. Ngươi gặp qua chúng nó hình thể đi, chờ thêm đoạn thời gian ta trưởng thành, hình dáng liền cùng tụi nó cũng không sai biệt lắm. Nếu ta trưởng thành, ngươi nói trong tiểu khu còn ai có thể là ta đối thủ? Ân? Nhận ta làm lão đại không lỗ, về sau ta có thể che chở ngươi! Từ nay về sau, nơi nào có ta ngươi đều có thể đi ngang! Thế nào?”
Bạch Miêu có điểm tâm động, nhưng tưởng tượng đến muốn nhận vật nhỏ như vậy làm lão đại của mình, lại nôn nóng đào đất, nghẹn khuất nói: “Này…… Ta……”
Nó nhược nhược nói: “Không được…… Bị ta thủ hạ cùng ta đối thủ một mất một còn biết, liền có thể chê cười chết ta, ngươi vẫn là gϊếŧ ta đi!”
Dư Hạ: “Ngươi không nói, ta không nói, ai biết, bên ngoài ta còn là có thể xưng hô ngươi miêu gia đâu.”
Bạch Miêu ánh mắt sáng lên, làm bộ làm tịch nói: “Ta đây liền chịu thiệt nhận ngươi làm lão đại đi.”
Hì hì hì, Dư Hạ vươn móng vuốt vỗ vỗ Bạch Miêu đầu, “Ngoan.”
Cậu một bên loát miêu một bên nghĩ thầm, còn rất thoải mái.
“Lão đại.” Bạch Miêu nếu nhận liền không khó chịu nữa, dù sao hiện tại không có con mèo khác, không mèo nghe thấy, tiếng kêu lão đại cũng không có gì, “Chúng ta đây hiện tại làm gì?”
Dư Hạ nằm ngửa trên mặt đất, thoải mái quơ quơ chân, thích ý nói: “Ngươi cho ta tìm đồ ăn đi.”
“Ngươi vừa rồi lục thùng rác chính là vì tìm đồ ăn?” Bạch Miêu hồ nghi nói: “Ngươi chủ nhân chưa cho ngươi uống sữa sao?”
Dư Hạ thiếu chút nữa bị sặc chính mình nước miếng, hàm hồ nói: “Ai nói, ta chỉ là muốn nhìn xem bên trong có cái gì, ngươi không phải cũng vậy sao!”
Bạch Miêu lục thùng rác là vì tìm đồ chơi, bất quá nếu lão đại nói như vậy nó lập tức đứng lên “Nơi này thùng rác không có đồ ăn, ta biết nơi nào có, ngươi chờ.”
Nói xong câu liền chạy biến đi.
Chẳng được bao lâu Bạch Miêu đã trở lại miệng ngậm một cái túi, ném tới trước mặt Dư Hạ, “Đây là của Vương gia tiểu mập mạp ở lầu hai buổi chiều bỏ, còn mới mẻ lão đại ngươi ăn đi.”
Dư Hạ vốn dĩ đang đói, lại cùng Bạch Miêu đánh một trận lúc này bụng đói kêu vang. Ngửi được mùi vị hamburger liền xoay người đứng lên. Vừa định ăn thời điểm đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi Bạch Miêu: “Ngươi ăn sao?”
Bạch Miêu mãnh lắc đầu, “Ta không ăn! Tìm được ta liền ngậm trở lại.”
“Ta không phải ý này, ý của ta là phần của ngươi đâu, có ăn cơm chưa, đói bụng không?” Dư Hạ giải thích nói.
“Nga……” Bạch Miêu mới biết chính mình hiểu lầm, vươn móng vuốt cào chính mình mặt, giải thích nói: “Ta đã sớm ăn qua, trong ổ còn giấu tiểu cá khô.”
Dư Hạ lúc này mới yên tâm ăn ngấu nghiến.
Bạch Miêu ngồi xổm bên cạnh cậu, nhịn không được hỏi “Ta trước kia chưa thấy qua ngươi, ngươi là vừa mới tới sao? Ở tại nhà ai?”
Dư Hạ lắc đầu lại gật gật đầu.
Bạch Miêu không rõ, nó cũng liền tùy tiện hỏi. Dư Hạ chỉ lo ăn không nói, nó cũng liền không truy vấn.
Dư Hạ ăn xong rốt cuộc có sức lực, nằm trên mặt đất xoa bụng nhỏ tròn xoe. Trong lòng suy nghĩ chuyện khác. Nghe Bạch Miêu nói chuyện thì hiểu biết của nó đối với sự tình trong tiểu khu rõ như lòng bàn tay, không biết có thể hay không từ trong miệng nó hỏi ra vài điều về Kỳ Diễn. Cậu vừa định mở miệng liền nghe thấy vài tiếng mèo kêu, Bạch Miêu lập tức ngẩng cổ đáp lại vài câu, đối Dư Hạ nói: “Lão đại, chúng ta toạ đàm ban đêm sắp bắt đầu rồi, ta đi trước. Có việc liền đến công viên giải trí phía sau tiểu khu ở chỗ xích đu nằm sau cầu trượt tìm ta, ta nằm ở đó.”
Bạch Miêu chạy như bay đi rồi. Dư Hạ còn chưa kịp hỏi liền đành phải thôi. Ăn uống no đủ thêm lượng vận động quá lớn, thân thể này ăn không tiêu. Dư Hạ có điểm mơ màng sắp ngủ, kéo thân mình trở lại bụi cỏ, thực mau đã ngủ.
Đại khái 9 giờ , hệ thống đánh thức Dư Hạ.
Tấn Giang 2.0: “Ký chủ mời chuẩn bị sẵn sàng, mục tiêu nhân vật đã xuất hiện, sắp đến gần.”
A? Kỳ Diễn xuất hiện? A a a a a a a! Hắn rốt cuộc xuất hiện!
Dư Hạ lập tức bừng tỉnh lăn một cái đứng lên. Trong mắt buồn ngủ bay sạch sẽ. Cậu chui ra bụi cỏ, oai cổ quan sát liền thấy một thiếu niên cao 1m78 mặc giáo phục mang theo balo, theo đường lát đá đi tới, đèn đường đem bóng hắn kéo dài trên đất.
Dư Hạ hưng phấn mà phe phẩy cái đuôi, giống cái tiểu đạn pháo xông ra ngoài. Bởi vì chân ngắn liền bị một cây cành khô vướng ngã. Một đường lăn đi xuống, vừa lúc đυ.ng vào chân thiếu niên.
Cậu đôi mắt nheo lại như là đang cười, ngửa đầu, vẫy đuôi, bước đi hưng phấn. Bước chân nhỏ đi qua đi lại dưới chân nhân vật mục tiêu.
Dư Hạ công lược Kỳ Diễn chiêu thứ nhất, bán manh.
Thử hỏi một sinh vật nhuyễn manh vô hại, ai có thể chịu được. Dư Hạ điên cuồng phe phẩy cái đuôi, dùng hai móng vuốt lông xù xù vuốt chân nhân vật mục tiêu. Hướng hắn nãi thanh nãi khí giao lưu. Bộ dáng ngây thơ chất phác làm người vừa thấy liền nhịn không được nhu hòa thần sắc.
Nếu hỏi Dư Hạ lúc này có cảm giác cảm thẹn thùng hay không. Cậu sẽ lời lẽ chính đáng mà nói cho người đó, cảm giác thẹn thùng không tồn tại.
Đừng nói là bán manh. Dù trước mặt có nhiều người cậu cũng có thể biểu diễn tướng chó đi tiểu, chứ đừng nói là chỉ bán đứng nhan sắc chó con.
Kỳ Diễn cúi đầu hờ hững mà nhìn đột nhiên lao tới đồ vật, mới phát hiện là một con chó. Hắn thu hồi ánh mắt, mắt không có một tia dao động. Phảng phất bên chân tung tăng nhảy nhót đáng yêu chó con cùng một đóa hoa, một gốc cây, một đám bụi bặm giống nhau, không có điểm gì khác biệt. Không đáng làm người dừng lại nhiều hơn một chút.
Hắn rút chân đi, bước tới phía trước một bước. Không chút nào lưu luyến rời đi.
Cư nhiên không có phản ứng?
Dư Hạ hướng về phía Kỳ Diễn thân ảnh gâu gâu kêu vài tiếng. Thanh âm mềm mại nãi thanh nãi khí, thấy hắn thờ ơ lại đuổi theo. Tiểu răng sữa cắn lấy ống quần Kỳ Diễn, muốn cho hắn dừng lại.
Kỳ Diễn cảm giác được trên đùi lực đạo. Dừng lại bước chân, cúi đầu liền thấy mày không khỏi nhíu lại. Vừa rồi đυ.ng phải chân hắn chó con cư nhiên chạy theo. Lúc này lại khoẻ mạnh kháu khỉnh mà cắn ống quần hắn, trong miệng phát ra thanh âm ngô ngô, bốn cái móng vuốt lại dùng sức lui về phía sau.
Kỳ Diễn tránh tránh, Dư Hạ liền bị kéo đi tới phía trước đi vài bước, bất quá miệng cậu vẫn không buông ra, phe phẩy cái đuôi ngửa đầu nhìn hắn. Đôi mắt nheo lại nở một nụ cười với hắn.
Đáy mắt bình đạm không gợn sóng của Kỳ Diễn đột nhiên tạo nên một tia gợn sóng.
Này tươi cười quá mức nhân tính hóa, chó con đôi mắt nheo lại một cái, khóe miệng nhếch lên. Nụ cười như ánh mặt trời len lỏi vào trong tâm khiến hắn không kịp đề phòng .
Kỳ Diễn nháy liền mắt thất thần. Hắn đã bao lâu không có nhìn thấy như vậy tươi cười ấm áp không có tâm cơ? Lâu lắm, lâu hắn nhớ không rõ.
Bất luận là người hay là động vật, từ trước đến nay đều đối với hắn né xa ba thước. Có lẽ tới khi hắn chết sẽ có rất nhiều người uống rượu ăn mừng.
Kỳ Diễn ánh mắt trở nên sâu thẳm tối tăm, lại cảm thấy đần độn vô vị. Nhiều người như vậy muốn hắn chết, hắn cuối cùng đại phát từ bi quyết định không làm đại gia ghê tởm mà tự sát. Nhưng thật sự là châm chọc đến khi hắn vừa mở mắt, thì lại trở về quá khứ,.
Vẫn là vận mệnh cảm thấy đối với hắn còn quá mức nhân từ, làm hắn trở lại quá khứ đem những thống khổ lại trải qua một lần?
Bất quá lần này, Kỳ Diễn không nghĩ chơi.
Bên chân chó con vẫn còn lắc đầu kéo hắn, đôi mắt xanh thẳm ướt dầm dề gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Đôi mắt vô hại mà chọc người trìu mến.
Chung quanh cũng không có người, chó con một mình ở trong tiểu khu là đi lạc vẫn là bị vứt bỏ?
Mặc kệ là đi lạc vẫn là bị vứt bỏ đều cùng hắn không có quan hệ. Kỳ Diễn rũ xuống con ngươi, trên mặt biểu tình đạm mạc, mở miệng nói: “Buông ra.”
Buông ra? Đương nhiên là không được! Dư Hạ đi vào thế giới xa lạ này chính là vì Kỳ Diễn! Muốn công lược hắn, có cái gì so cả ngày cùng hắn sớm chiều ở chung tới càng thuận tiện. Kỳ Diễn vừa rồi liếc mắt một cái, phảng phất như tuyết đọng quanh năm như hóa tuyết sơn, hờ hững đến tận xương tủy. Ánh mắt này không phải một là ánh mắt của hài tử mười mấy tuổi nên có. Dư Hạ tự nhận chính mình thân thế tương đối thê thảm. Càng là rất nhiều lần cùng Tử Thần gặp mặt thoáng qua, nhưng chính cậu mười mấy tuổi thời điểm có như vậy ánh mắt sao?
Không có.
Chính mình mười mấy tuổi thời điểm vẫn cứ một thân cô dung. Trên người chảy xuôi nhiệt huyết trung nhị. Một giây trước còn bị chèn ép mà ngao ngao khóc lớn, một giây sau nước mắt một nước mũi một đầy mặt còn nhảy nhót lung tung kêu gào đau khổ mua vui. Sau lại bị xã hội rèn dũa nhiều, mới chậm rãi ổn trọng lên. Nhưng mặt ngoài thì ra vẻ đạo mạo, trong xương cốt vẫn cứ giữ lại một phần không sợ trời không sợ đất Vương Bá chi khí! Tục xưng cũ.
Ánh mắt Kỳ Diễn giống như tuyết sơn lại giống giếng cổ, một mảnh tĩnh mịch, phảng phất như cái gì cũng không thèm để ý.
Như vậy người không dễ ở chung, càng miễn bàn mở ra hắn nội tâm.
Lúc này cậu không thể không cảm khái. Hệ thống đem cậu biến thành một con Husky vẫn là có như vậy một chút chỗ tốt. Nếu vẫn còn làm người, cậu liền phải để ý bản thân mặt mũi, còn phải trăm phương ngàn kế tiếp cận Kỳ Diễn. Mà lấy tính tình Kỳ Diễn muốn thành lập mối quan hệ huynh đệ tốt đẹp, phỏng chừng gánh nặng đường xa. Không qua mười năm, tám năm thì không thể hoàn thành.
Nếu đổi thành cậu, trừ bỏ kia mấy cái lôi kéo cậu cùng lớn lên huynh trưởng, sinh tử chi giao. Dư Hạ sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, nếu không cậu cũng sẽ không ở giới giải trí đứng vững gót chân.
Cho nên bình tĩnh mà xem xét, Dư Hạ cảm thấy hình dáng động vật ngược lại sẽ so người càng dễ dàng lấy được tín nhiệm của Kỳ Diễn.
Làm chó con cái gì mặt trong mặt ngoài, hết thảy đều có thể không cần.
Chủ yếu là hiện tại trời rất lạnh, ban đêm độ ấm thấp. Dư Hạ lo lắng cho mình ở bên ngoài sẽ bị đông lạnh cảm mạo, chó sẽ cảm mạo sao? Bị cảm sẽ chảy nước mũi sao? Chó lại không có tay, không thể lau mũi, cũng không thể lúc nào cũng chảy hai dòng sáng long lanh nước mũi chạy đi khắp nơi.
Dư Hạ hoảng sợ, cái này đương nhiên không được. Nghĩ đến cái này, Dư Hạ càng kiên định chính mình tín niệm, kiên quyết ôm chặt cẳng chân Kỳ Diễn! Liền miệng đều cắn lên!
Kỳ Diễn ngồi xổm xuống dưới. Vươn tay nhéo phía sau cổ cậu, hơi dùng sức Dư Hạ liền buông miệng ra. Kỳ Diễn đem cậu nhắc tới trước mặt mình. Dư Hạ run run lỗ tai, mở to đôi mắt hạnh nhân ướt dầm dề, xanh thẳm con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm hắn, sau đó cong đôi mắt.
Nụ cười này có điểm quá mức.
Khi còn nhỏ Husky chó con đáng yêu đến cực kỳ bi thảm. Cười rộ lên thời điểm cũng không giống thành niên Husky như vậy ma tính, làm người vừa thấy liền nhịn không được ôm bụng cười to. Husky ấu tể thân hình nhỏ nhắn ngốc manh, lông xù xù thực kí©h thí©ɧ tình thương của người mẹ. Híp mắt cười thời điểm càng là đáng yêu đến bạo biểu, giống như có người cầm lông chim ở chính mình đầu quả tim trêu chọc, người đều phải bị cảm hóa.
Dư Hạ có thể khẳng định, đổi thành ai cũng đều không chịu được này một màn bạo kích. Cậu e sợ cảm thấy không đủ, vươn hai chỉ mập mạp bạch móng vuốt thật cẩn thận chạm Kỳ Diễn mặt. Trừu trừu cái mũi, nhìn Kỳ Diễn chằm chằm đến không chớp mắt. Ánh mắt kia phảng phất như là ngươi là ta ánh sáng ! Là ta hết thảy!
Hệ thống: “……”
Hệ thống quả thực có mắt nhìn. Lúc tuyển Dư Hạ làm ký chủ thì cuộc đời Dư Hạ nó khẳng định đã rõ như lòng bàn tay.
Dư Hạ là giới giải trí đang hồng tiểu sinh, hiếm thấy có cả nhan giá trị lẫn kỹ thuật diễn người. Cầm trong tay rất nhiều giải thưởng quan trọng, Weibo có hơn 7000 vạn fans. Đối với hình tượng bên ngoài cũng thực chính diện, cơ hồ không có bất luận cái gì tai tiếng. Tuổi tuy rằng còn nhỏ nhưng cầm trong tay giải thưởng so với tiền bối lớn hơn hai mươi đến ba mươi tuổi còn nhiều hơn. Lại như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm người thích vô cùng.
Còn tính cách ngầm đi, làm người không nắm bắt được.
Đương nhiên, không thể nói là không tốt. Rốt cuộc để đạt đến cậu thành tựu bây giờ, hiển nhiên cần có chính mình mị lực cá nhân độc đáo.
Ngươi nói Dư Hạ bình dị gần gũi đi, cậu có đôi khi lại thực hờ hững, cao không thể với.
Ngươi nói Dư Hạ xử sự khéo léo đưa đẩy ai cũng đều không đắc tội, cậu có đôi khi lại đặc biệt bao che cho con, dám vì người bên mình một cái chớp mắt không hợp liền cùng ngươi cương ngạnh đến cùng. Nếu không những người ở phòng làm việc của cậu cũng sẽ không vì cậu máu chảy đầu rơi, ra giá cao ngút trời cũng không đào đi được.
Nếu nói cậu tâm cơ thâm trầm, cậu đôi khi lại nổi tính trẻ con, làm người không biết nên khóc hay cười.
Còn nói cậu thành thục, cậu lại thích giận dỗi tiểu tính tình.
Hệ thống là trình tự không có tình cảm, không rõ một người như thế nào có thể phức tạp đến loại trình độ này. Bất quá nhìn tới cậu được hoan nghênh trình độ, tạm thời xem như tốt.
Nhưng Dư Hạ ở trước mặt đại chúng nhất quán diễn sâu khí chất xuất chúng. Tuy rằng xuất thân lưu manh, nhưng nếu không cố tình hiển lộ cũng sẽ không lộ sự lưu manh. Như vậy một người nhân mô cẩu dạng như thế nào sau khi biến thành chó, liền như vậy cẩu mô cẩu dạng đâu?
Quả nhiên nó là sẽ không làm lỗi, hệ thống độ phù hợp kết quả phi thường phù hợp Dư Hạ thân phận .
Nhưng nó vẫn là xem xét quá đi, chưa thấy qua như vậy nhão nhão dính dính chó con, nhịn không được nhắc nhở nói: “Nhớ rõ bảo trì hình tượng.”
“Tới tới tới, như vậy có ý tưởng ngươi liền tới a!” Dư Hạ nói: “Lại nói ngươi biết cái gì? Ta hiện tại nhân vật là chó con, còn không phải do ngươi làm hại. Nếu thân phận không cách nào thay đổi, chi bằng hảo hảo sắm vai nhân vật sủng vật. Giữ hình tượng có thể làm ta sống lại một lần sao? Ngươi đồng ý sao? Hiển nhiên không thể. Ta là người dễ dàng từ bỏ sao? Đừng nói là Husky, chính là làm ta biến thành một con kiến…… Tính, cái này có hơi khó khăn. Giả làm sủng vật khiến người vui vẻ ta có thể làm. Quá trình không quan trọng, cuối cùng thành công là được. Ngươi nhìn không được có thể tạm thời đóng cửa, lúc cần đến ngươi ta lại tìm ngươi.”
Hệ thống bị sự chuyên nghiệp của cậu thuyết phục. Không nghĩ xem cậu lúc này khúm núm nịnh bợ bộ dáng, dứt khoát lưu loát tránh ở Dư Hạ trong đầu. Xung quanh thanh tịnh.
Dư Hạ không nghĩ tới, đối mặt với cậu như vậy đáng yêu mãnh liệt thế công, Kỳ Diễn cư nhiên thờ ơ, hắn liền biểu tình cũng chưa đổi một chút. Dẫn theo Dư Hạ, duỗi thẳng cánh tay kéo ra khoảng cách, đem cậu ném đi ra ngoài!