Chương 4: Bạch Miêu

Dư Hạ hỏi hệ thống, “Ngươi có thể biến ra đồ ăn sao?”

“……” Hệ thống.

“Ta mau chết đói.” Dư Hạ sờ sờ cái bụng xẹp lép.

“Ngươi có thể tùy tiện biến ra mấy món ăn, không có cá tôm, gà vịt cũng có thể. Ta sợ ta lại không ăn cái gì, nhân vật mục tiêu còn chưa xuất hiện, ngươi liền phải nhặt xác ta.”

Biến thành Husky Dư Hạ cảm thấy chỗ tốt duy nhất chính là không cần ăn uống điều độ. Cậu trước kia vì quay phim, nghiêm khắc với chế độ ăn uống. Tuy rằng cậu không phải thể chất dễ béo, nhưng cũng không thể ăn uống thả cửa, gặp được một ít đặc thù nhân vật, còn cần rèn luyện giảm béo. Có đôi khi đói quá mức, nửa đêm chuồn ra kiếm ăn, liền phát hiện ra người đại diện hung tàn của cậu đã đem tủ lạnh dùng dây xích trói lại.

Hệ thống trừu súc một chút, “Thực xin lỗi ta còn chưa mở ra công năng này.”

“Không phải chứ huynh đệ,” Dư Hạ cạn lời nói, “Vậy ngươi có thể làm gì, chính là một cái bản thuyết minh sao?”

Nói như vậy…… Cũng không có gì không đúng.

Hệ thống nhẫn nhục giải thích: “Bởi vì tất cả năng lượng đều dùng để sửa chữa thế giới nên hệ thống không thể mở ra những nơi có quyền hạn cao. Vì vậy yêu cầu kí chủ nỗ lực tiếp xúc nhân vật mục tiêu, hạ thấp hắn giá trị tuyệt vọng. Khi thế giới ổn định, ta mới mở ra được quyền hạn cao hơn”

Dư Hạ đói muốn chết, một bước cũng không muốn đi liền theo sườn núi lăn xuống tới, nghĩ cách tìm cái ăn, “Cho nên nói hết thảy đều cần dựa chính mình.”

“Đúng vậy.” hệ thống vô tình nói.

Đi ăn vụng nhà người khác? Dư Hạ lo lắng khi mình đi liền về không kịp. Ra bên ngoài tìm ăn? Không nói đến có thể tìm được hay không, bò ra tiểu khu đối diện liền là đường lớn. Khoảng cách như vậy xa, trên đường lượng xe cộ đông đảo quá nguy hiểm. Hiện tại trời đã tối , cậu lại nhỏ như vậy, không bị người đạp chết thì cũng bị xe nghiền chết. Huống hồ từ khi bị thu nhỏ, cậu nhìn mọi vật đều bị phóng đại. Trong mắt người thường chỉ là một đoạn đường ngắn, với cậu thì là đoạn đường dài khó lường.

Dư Hạ không có sức lực bò.

Hệ thống: “Hữu nghị nhắc nhở, ngài bên trái phía trước có cái thùng rác.”

Dư Hạ: “……”

“Ta thoạt nhìn đã bi thảm đến mức cần đi thùng rác kiếm ăn nông nỗi sao? Ngươi bệnh tâm thần a!” Dư Hạ lập tức hướng về phía hệ thống vô tình rít gào: “Ta biến thành một con chó đã đủ xui xẻo, giờ còn phải đi lục thùng rác sao?!”

Năm phút sau……

Thùng rác rất cao, Dư Hạ ngẫng đầu nhỏ đánh giá qua lại sau một lúc lâu.

Bên trong có rất nhiều rác rưởi, người vệ sinh tiểu khu còn chưa có dọn dẹp. Điều này có nghĩa là nếu cậu có rớt vào trong thì vẫn có thể trèo ra được.

Nhưng trước mắt vấn đề là cậu lên bằng cách nào.

Cậu liếc đôi mắt xanh thẳm, hắc hắc nở nụ cười. Lui về phía sau vài bước bắt đầu chạy lấy đà ý đồ nhảy đến vành đai xanh gieo trồng cây mộc tùng lùn. Nhảy vài lần không lên, cuối cùng cậu dùng móng vuốt bám lấy thân cây leo lên trên. Dẫm lên trên chạc cây nhỏ, dùng miệng cắn lên, run run rẩy rẩy đứng trên cành cây cao không đến cẳng chân người trưởng thành, sau đó thật cẩn thận tới gần thùng rác.

Nếu lúc này có người nhìn thấy, liền sẽ phát hiện một cái đáng yêu chó con, trên mặt lộ ra cực giống nhân loại tươi cười, cười tủm tỉm mà vươn hai móng vuốt lay thùng rác. Sau đó dùng hết sức lực uống sữa mà xốc lên đống rác, dùng móng vuốt nhỏ đáng yêu ở rác rưởi tìm kiếm.

Thùng rác cái gì rác rưởi đều có, toàn bộ đều dùng túi đựng ném vào bên trong. Còn có rác mà người dân ở tiểu khu từ bên ngoài đem về ném bên trong. Lao công cũng kịp thời rửa sạch, không có mùi rác tích lâu ngày làm người nôn mửa, hít thở không thông cảm giác .

Rất nhiều lần Dư Hạ bị trượt, suýt nữa thì ngã xuống, còn may cậu nắm chặt. Đang lúc cậu một móng vuốt với được thùng rác, một móng vuốt vớt được rác rưởi thời điểm, lỗ tai giật giật nghe được bên trong thùng rác truyền ra tới rất nhỏ tiếng động.

Cậu mở to hai mắt, nhìn không chớp mắt bên dưới rác rưởi giật giật. Tiếp theo một trận thê lương tiếng mèo kêu truyền đến, bên trong thùng rác nhảy ra một con mèo đυ.ng vào mặt Dư Hạ.

Dư Hạ kêu lên một tiếng, đôi tay vô lực, từ trên cây mộc tùng té xuống, chổng vó.

Còn con mèo kia lại vững vàng đứng ở trên thùng rác, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, ưu nhã mà dừng ở bên người Dư Hạ.

Một con mèo toàn thân trắng muốt cao ngạo liếc mắt Dư Hạ một cái, lắc lắc cái đuôi.

Sau đó Dư Hạ nghe được con mèo kia nói “Ta còn tưởng rằng là ai đâu? Thì ra lại là một con còn không có cai sữa tiểu chó con, đây là đại gia địa bàn, lúc tới ngươi cũng không thử hỏi thăm muốn cướp ta đồ vật, ngươi mạng chó không nghĩ muốn sao?!”

Dư Hạ đầu tiên là khϊếp sợ, một con mèo có thể nói chuyện! Không đúng! Cậu chính mình còn nghe hiểu con mèo này nói chuyện! Sau đó cậu trấn định xuống dưới. Vì chính mình xuyên thành một con chó duyên cớ nên động vật cùng nhân loại giống nhau, đều có thể cùng nhau giao lưu?

Bạch Miêu khinh miệt mà liếc mắt nhìn cậu, vươn ra bản thân sắc bén móng vuốt, hướng Dư Hạ trên người cào một cái, “Cho ngươi nếm thử chút giáo huấn, vật nhỏ không biết trời cao đất dày!”

Dư Hạ phản ứng cực nhanh, ngay tại chỗ lăn một vòng né tránh.

Bạch Miêu ngơ ngác nhìn chính mình móng vuốt, không trúng?

Dư Hạ nhìn Bạch Miêu ngốc lăng biểu tình có chút buồn cười, không nghĩ tới có một ngày chính mình không chỉ có bị một con mèo xem thường, còn bị uy hϊếp. Cái này trải nghiệm phi thường mới mẻ.

Bạch Miêu thấy Dư Hạ cư nhiên còn cười tủm tỉm, thẹn quá hóa giận, miêu ô một tiếng, lại lần nữa phác tới.

Dư Hạ đừng nhìn là nho nhỏ một cục, tứ chi ngắn nhỏ, nhưng cậu rốt cuộc không phải chó con mới sinh thật, hơn nữa đánh nhau với cậu mà nói giống như ăn cơm uống nước nhau hằng ngày. Dung nhập đến máu thịt khắc sâu vào trong xương cốt.

Dư Hạ đánh nhau từ nhỏ tới lớn. Luận đánh nhau cậu chưa từng sợ ai. Ra chiêu, né tránh không cần đại não tự hỏi, đã là thân thể hình thành phản xạ có điều kiện. Bất quá hiện giờ cùng một con mèo đánh nhau? Nói ra đi có điểm mất mặt. Dư Hạ ngẫm lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

Cậu qua lại linh hoạt né tránh, thực mau thích ứng thân thể này. Tuy rằng hình thể nhỏ nhưng cả người tràn ngập sức bật, mạnh mẽ oai phong, không giống con non gầy yếu, né tránh xê dịch gian nan.

Một chó một mèo đánh túi bụi. Mèo dáng người thật sự linh hoạt, hơn nữa phỏng chừng Bạch Miêu cũng giỏi đánh nhau, nhìn chuẩn thời cơ hướng Dư Hạ trên người cào vài đường.

Dư Hạ trên người lông tương đối dày. Bạch Miêu móng vuốt cào ở trên người cậu, cũng không có cảm giác gì. Cậu bảo vệ bộ mặt cùng bụng, tóm được cơ hội liền cắn Bạch Miêu chân sau, nhân lúc nó xoay người cào cậu thời điểm, lại nhanh nhẹn tránh thoát đi. Sau mấy lần đánh nhau, Dư Hạ ghé vào Bạch Miêu trên người bóp chặt nó yết hầu “Còn đánh sao?”

Bạch Miêu khϊếp sợ tột đỉnh, không nghĩ tới chính mình cư nhiên thua ở trong tay một con non chưa cai sữa, quả thực không còn mặt mũi sống tiếp. Nó khuất nhục mà nhắm mắt lại, sống không còn gì luyến tiếc “Ngươi gϊếŧ ta đi!”

Dư Hạ lại nở nụ cười, mập mạp móng vuốt vỗ nó mặt, “Vật nhỏ, ngươi còn rất sĩ diện.”

Bạch Miêu toàn thân lông tóc dựng thẳng lên, “Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ! Không được vũ nhục ta!”

Dư Hạ buông ra nó ngồi xỗm xuống. Bạch Miêu vừa được tự do, lập tức nhảy đi ra ngoài thật xa, đề phòng mà nhìn cậu.

“Ta gϊếŧ ngươi làm gì?” Dư Hạ cảm thấy này con mèo này thật đáng yêu, trách không được chính mình bằng hữu cả ngày trầm mê hút miêu không thể kềm chế. Bằng hữu vòng mỗi ngày đều phơi miêu, làmquan hốt phân đến cam tâm tình nguyện, cảm thấy mỹ mãn.

Dư Hạ vỗ vỗ mặt cỏ “Tới, ngồi.”

Bạch Miêu không chút sứt mẻ, một đôi kim đồng đề phòng mười phần.

Dư Hạ nhướng mày, “Ngươi chết còn không sợ, còn sợ ngồi bên cạnh ta?”

Bạch Miêu lại cảm thấy con Husky này không có ý tốt, cặp mắt toàn là lập loè tính kế. Nó ngẫm lại chính mình nhận thức loài chó, diện mạo này thuộc nhóm xảo trá nhất. Làm người sinh chán ghét, muốn nhổ nước miếng. Nhưng lại không thể nhận thua đành dùng chân trước dò đường, cẩn thận đi tới bên người cậu.

Bạch Miêu không kiên nhẫn nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!”

“Đừng như vậy khẩn trương……”

“Ai khẩn trương!” Bạch Miêu giống như bị dẫm lên cái đuôi “Bổn đại gia một chút cũng không sợ!”

Dư Hạ lại nhịn không được lộ ra tươi cười giống con người. Bạch Miêu lại cảm thấy xấu vô cùng xấu, còn thực xảo trá!

Dư Hạ xoay chuyển tròng mắt, “Ta tưởng cùng ngươi làm giao dịch, ngươi nhận ta làm lão đại thế nào?”

Cậu mới đến, không quen địa hình xung quanh còn không nhận thức người khác. Còn biến thành dáng vẻ hiện tại, làm việc không có phương tiện. Nghĩ đến trước mặt vật nhỏ này tuy rằng là một con Bạch Miêu, nhưng tốt xấu cũng xem như một cái có thể cùng cậu câu thông địa đầu xà. Sinh hoạt ở chỗ này, đối phương hiểu biết khu vực này khẳng định so với cậu càng nhiều. Không thiếu chuyện cần dùng đến nó , vì thế lập tức bắt đầu đàm phán giao tình.

Bạch Miêu: “……”

“Cái gì?!” Bạch Miêu giống như nghe được chuyện cười, buồn cười nói: “Nhận ngươi cái này tiểu - nhãi con - tử làm lão đại? Ngươi cũng không nhìn xem chính mình cái dạng gì, ngươi xứng sao? Bổn đại gia chính là lớn nhất lão đại của tiểu khu, ngươi cho ta liếʍ móng vuốt đều không xứng! Còn tưởng đứng ở trên đầu ta, ngươi đi tìm chết đi! Hô ~~ phi!”

Bạch Miêu rốt cuộc làm nó muốn làm sự tình.

Dư Hạ: “……”

Làm một cái người trưởng thành, Dư Hạ căn bản sẽ không để ý nó ngoài mạnh trong yếu. Bất quá thấy nó kiêu ngạo sắc mặt, bễ nghễ ánh mắt, Dư Hạ lau trên mặt nước miếng, nhịn không được nói: “Ta quả thực sợ chết kiếp, vừa rồi bị đánh ngã là ai, miêu đại gia ngươi còn nhớ sao?”

Bạch Miêu nháy mắt cứng đơ.

Dư Hạ lại nói: “Lại nói, nhận ta làm lão đại rất nhiều chỗ tốt , ngươi nhận thức động vật có cùng ta một cái chủng loại sao?”

Bạch Miêu đắc ý nói: “Đương nhiên là có! Dù là lầu mười anh vũ mỗi ngày ồn ào, ta đều nhận thức!”

“Ghê gớm, giao hữu thực rộng rãi.” Dư Hạ tán thưởng nói: “Nếu nhận thức, vậy ngươi cùng chúng nó là bằng hữu sao? Đánh thắng được chúng nó sao?”

Theo hắn biết, đại bộ phận chó mèo đều nhìn nhau không thuận mắt .

Bạch Miêu đắc ý biểu tình có một tia hở.