Chương 6: Ngơ Ngác

Dư Hạ lập tức bị quăng ngã, khuôn mặt ngốc nghếch đầy kinh ngạc. Mặt cỏ khá dày, quăng ngã cũng không đau. Chẳng qua do cậu không nghĩ tới Kỳ Diễn cư nhiên không dao động, giống như ném rác đem cậu ném xuống. Hít hít cái mũi, Dư Hạ ngửa đầu xem hắn, chẳng lẽ hắn không trúng chiêu vừa rồi?

Kỳ Diễn chỉ ném cho cậu một ánh mắt sắc lạnh. Nhìn lướt qua chó con mang biểu tình ngây ngốc, mặt không đổi sắc xoay người đi lên lầu. Tựa hồ cho rằng đối xử như vậy với con vật mới sinh không có gì là không ổn.

Dưới lầu, Dư Hạ đứng nhìn cửa kính trước mặt đóng lại. Cậu không có mật khẩu không vào được, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà ghé sát vào mặt kính, đôi mắt dính sát vào Kỳ Diễn chú ý phương hướng hắn đi vào bên trong.

Nhân vật mục tiêu quả nhiên không dễ công lược a.

Dư Hạ hậm hực mà buông móng vuốt, cái đuôi ở trên cửa kính quét quét tại chỗ xoay hai vòng.

Trong tiểu khu có đèn đường, trên đường rất ít người đi đường, từng nhà âm thanh ầm ĩ đều đã không còn. Ánh đèn dần dần tắt, đều tính toán nghỉ ngơi. Xem ra cậu đêm nay thật sự muốn ăn ngủ đầu đường.

Dư Hạ thở dài một hơi, còn may cậu vừa mới thu một tiểu đệ, có thể đến chỗ tiểu đệ cọ một đêm.

Cậu căn cứ vị trí Bạch Miêu đã nói ở trong tiểu khu đi tới đi lui, mới tìm được công viên giải trí nó nói.

Nơi giải trí của tiểu khu cũng thực hoàn thiện, có chuyên môn cung cấp nam nữ trẻ tuổi cùng người già nơi tập thể hình. Cũng có thiết bị trò chơi cho trẻ con dưới 6 tuổi . Tổng thể mà nói thì đầy đủ mọi thứ. Bạch Miêu nói nó ở gần vị trí xích đu phía sau sân bóng rổ, cậu xuyên qua sân bóng rổ, chui phía dưới cầu trượt đi qua. Cầu trượt có hai ba cái, cậu không biết Bạch Miêu nói là cái nào, đành phải nhỏ giọng kêu vài tiếng.

Nãi thanh nãi khí tiếng chó con kêu lên, Dư Hạ đợi trong chốc lát, liền nhìn thấy Bạch Miêu từ phía dưới cầu trượt bên phải trong bóng tối đi ra, lông màu trắng ở dưới đèn đường phiếm ánh sáng.

Bạch Miêu thấy là Dư Hạ, từ đang căng thẳng liền thả lỏng xuống dưới, đi đến bên người cậu, nói: “Là ngươi a, ta còn tưởng rằng lại là ai không có mắt tới đoạt địa bàn đâu.”

Dư Hạ: “……”

“Hơn nửa đêm không ngủ , ngươi tìm ta có việc sao?” Bạch Miêu nháy đôi mắt khó hiểu hỏi.

Dư Hạ hiếu kỳ nói: “Sẽ có rất nhiều động vật tới cùng ngươi đoạt địa bàn sao?”

“Phụ cận chó mèo lưu lạc rất nhiều, liền sẽ tới đoạt địa bàn của lẫn nhau. Đại gia dựa vào nắm tay nói chuyện, ai thắng, địa bàn chính là của người đó.” Bạch Miêu meo meo giải thích.

Dư Hạ lúc này mới ý thức được, Bạch Miêu khả năng cũng là thuộc về nhóm mèo lưu lạc.

Nó lúc trước nói chính mình ở tại công viên giải trí của tiểu khu, Dư Hạ cũng không có chú ý. Nếu nó có chủ nhân thì sẽ không ở lại bên ngoài.

“Ngươi…… Chủ nhân đâu?”

Bạch Miêu liếʍ liếʍ móng vuốt, “Ta không có chủ nhân. Ta sau khi sinh ra gia đình chủ cũ cảm thấy ta dư thừa muốn đưa cho người khác lại không ai cần, liền đem ta ném đi. Sau lại được một con mèo già đem ta ngậm trở về. Nhưng qua vài tháng lão cũng chết, lão đi không được, cơm cũng ăn không vô, chết mất.”

Dư Hạ: “……”

Cậu nhìn nhìn xung quanh, “Ngươi ở chỗ này đã bao lâu rồi?”

“Hai năm trước chuyển đến, nơi này hoàn cảnh không tồi.” Bạch Miêu híp mắt, rất đắc ý cũng thực tự hào “Nơi này vốn là địa bàn của một con mèo hoa, bất quá bị ta đánh mấy lần đuổi đi. Hiện tại không biết đang ngốc ở cái thùng rác nào đâu.” Râu nó kiều kiều.

Dư Hạ buồn cười.

“Ngươi còn không có nói cho ta biết ngươi tìm ta làm gì?” Bạch Miêu hỏi.

Dư Hạ có chút khó mở miệng. Đến cọ chỗ ở một con mèo thật quá mất mặt, cậu căng da đầu giải thích chính mình ý đồ đến. Bạch Miêu cũng rất hào phóng, “Chỉ cần ngươi không ngại, ta đều có thể. Chính là bên trong còn có một con mèo khác, nhưng nó còn nhỏ không chiếm chỗ ta mang ngươi đi.”

Nó vẫy vẫy cái đuôi ý bảo Dư Hạ đuổi kịp, trên đường hỏi cậu: “chủ nhân ngươi đâu?”

“……” Dư Hạ thở dài, “Còn không có nhận chủ, qua mấy ngày đi.”

Qua mấy ngày cậu nhất định phải thành công tiến vào trong nhà Kỳ Diễn.

“……” Chẳng lẽ các ngươi loài chó tìm chủ nhân như vậy tùy tiện sao?

Bạch Miêu vênh váo tự đắc, phảng phất như tướng quân thắng trận trở về, dẫn dắt lão đại của mình tuần tra lãnh địa. Nghe nói Dư Hạ còn muốn tìm chủ nhân, không khỏi bĩu môi “Các ngươi loài chó chính là làm ra vẻ. Làm gì phải một hai cho chính mình tìm chủ nhân, làm chó lưu lạc cũng khá tốt, bị chủ nhân quát mắng có gì vui vẻ sao? Không giống loài mèo chúng ta, đi trong nhà con người đều là làm chủ tử.”

Dư Hạ xem nó bộ dạng tiểu ngạo kiều liền nhịn không được cười. Vốn dĩ muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nếu có thể đi làm chủ tử, tại sao lại ở chỗ tồi tàn nào cơm ngày ba bữa không đủ no, ăn bữa nay lại lo bữa mai. Nhưng xem nó bước đi cao hứng phấn chấn dẫn cậu đi chính mình ổ mèo, Dư Hạ dùng móng vuốt cọ cọ cái mũi, liền tính là vui đùa lời nói, nếu cậu nói không giữ ý tứ, bị Bạch Miêu nghe được, khẳng định cũng sẽ thương tâm. Dư Hạ liền ngậm miệng không nói, chỉ là cười cười.

“Tới rồi.” Bạch Miêu kiêu ngạo nói: “Chính là nơi này. Đây chính là cái chỗ ở tốt . Đừng nhìn ở bên trong tối om, nhưng đây là nơi có vị trí cao, nếu không phải mưa lớn, bên trong một chút cũng sẽ không dính ướt. Ta còn từ thùng rác lượm ra vài bộ quần áo sạch sẽ lót ở bên trong, ngủ lên rất thoải mái.”

Nói xong Bạch Miêu tự mình chui vào.

Dư Hạ theo sát sau đó.

Không ngờ tới bên trong thật đúng là rất rộng rãi. Bọn họ hai người đi vào vậy mà vẫn còn có không gian xoay người đi ra. Dưới chân còn lót áo lông, mềm mại thoải mái. Đúng lúc này, Dư Hạ nghe được trong một góc có một tiếng mèo kêu mỏng manh. Hiện tại liền tính ở trong bóng tối, Dư Hạ cũng có thể nhìn thấy rõ rãng. Phát hiện trong góc có một con vật màu đen đang nằm. Nhìn đến bọn họ lúc sau, con vật kia run run rẩy rẩy đứng lên.

Bạch Miêu nói: “Nó là một con mèo đực màu đen đã được nửa tuổi, tên Ngơ Ngác, sức khỏe rất yếu. Nó rất ngoan ngoãn bình thường đau chịu không nổi mới kêu vài tiếng, không gây ồn ào, ngươi có thể làm ngơ nó.”

Dư Hạ thẩn thờ mà nhìn Ngơ Ngác dựa sát vào người cậu ngửi mùi hương trên người, sau đó liếʍ liếʍ lông trên người cậu.

Ngơ Ngác có đôi mắt màu hổ phách rất xinh đẹp. Mắt phải hoàn hảo không tổn hại gì, mắt trái lại thối rữa chảy mủ. Ngơ Ngác nghiêng đầu tò mò nhìn chó con, thể hiện sự hứng thú với Dư Hạ.

Bạch Miêu nằm xuống một bên duỗi thẳng thân thể . Thấy Dư Hạ nhìn chằm chằm vào Ngơ Ngác, liền tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, thuận miệng giải thích nói: “Chủ nhân Ngơ Ngác là người cuồng ngược đãi mèo, đem thuốc lá ấn vào trong mắt nó, thiếu chút nữa đem nó tra tấn đến chết. Cuối cùng đem ném tới dòng sông bên cạnh tiểu khu.”

“……” Dư Hạ móng vuốt run rẩy.

Bạch Miêu lười nhác vươn vai một cái liền ngủ rồi, Ngơ Ngác nhìn trái nhìn phải rồi trở lại chính mình vị trí, đưa lưng về phía Dư Hạ cuộn người lại.

Dư Hạ ngủ không được.

Cậu muốn hỏi, vì cái gì không đưa Ngơ Ngác đi khám bệnh. Nhưng phải làm thế nào? Bọn họ là động vật, sẽ không nói tiếng người. Đều là vật nuôi bị người khác vứt bỏ không cần, bản thân liền sinh ra sự đề phòng cùng với cảnh giác cao độ với con người. Làm sao có thể đi xin con người giúp đỡ.

Vì thế đành phải một mình chịu đựng liếʍ miệng vết thương. May mắn thì qua vài ngày miệng vết thương sẽ tự động khỏi hết, xui xẻo thì cả đời chịu tàn tật, nếu vết thương quá nặng thì đành chịu chết.

Còn với dáng vẻ hiện tại của cậu, muốn làm chút chuyện cũng hữu tâm vô lực.

Dư Hạ nghĩ tới nghĩ lui sau một lúc lâu, càng thêm kiên định với ý định công lược Kỳ Diễn, tích lũy giá trị hảo cảm.

Hôm sau rạng sáng, hệ thống liền đánh thức Dư Hạ.

“ Nhân vật mục tiêu sắp ra cửa.” Hệ thống nói với Dư Hạ.

Đầu Dư Hạ vẫn đang quay cuồng lập tức bò dậy. Bạch Miêu đã không còn ở trong ổ. Bước chân mèo rất nhẹ nhàng, Dư Hạ rạng sáng hai ba giờ mới ngủ, Bạch Miêu đi ra ngoài thời điểm cậu không có nghe thấy tiếng bước chân. Ngơ Ngác nửa đêm đau chịu không nổi rầm rì vài lần, sau nửa đêm mới ngủ được hiện tại liền ngủ rất ngon. Dư Hạ đi ra ngoài thật cẩn thận, không có làm Ngơ Ngác thức dậy.

Cậu dựa vào ký ức đi tới phía tước tòa nhà của Kỳ Diễn, bên cạnh có hồ nước cạn cùng với núi giả. Cậu dùng móng vuốt vớt chút nước rửa mặt, sau đó ngồi xổm bên cạnh cửa kính.

Đợi hơn nửa giờ, Dư Hạ run bần bật, “Thật là lạnh nha.”

Cậu hỏi hệ thống, “Ngươi sẽ không lừa ta đi, ta tới một sợi tóc của hắn cũng chưa nhìn thấy! Đều mau bị đông lạnh đến chết!”

Cửa mở ra lỗ tai Dư Hạ giật giật, lập tức gương mặt lộ ra một cái nụ cười tiêu chuẩn.

Dư Hạ: “……”

“Chó con!” Một cô bé ba bốn tuổi tóc thắt bím cùng người lớn nắm tay, cao hứng chỉ vào Dư Hạ kêu lên. Buông tay của người lớn ra còn muốn duỗi tay đi bắt cậu. Dư Hạ vừa thấy tình huống không đúng, lập tức lui lại, linh hoạt mà chui vào bồn hoa bên cạnh. Dù cô bé gọi như thế nào cũng không ra.

Mẹ cô bé ngồi xổm bên cạnh khuyên con mình, thật vất vả mới đem cô bé mang đi. Dư Hạ lại chui ra tới lắc mình bỏ đi mấy sợi cỏ trên người. Mở miệng đắc ý cười, liền nói mị lực của cậu không người nào có thể chịu được.

Vừa ngẩng đầu lên liền gặp Kỳ Diễn mới ra tới. Dư Hạ nhảy lên, gâu gâu kêu vài tiếng.

Kỳ Diễn nhíu nhíu mày, như thế nào lại là con chó này. Nhìn nó hưng phấn bộ dáng cùng đôi mắt sáng lấp lánh, hắn liền có một dự cảm không lành. Quả nhiên, dự cảm trở thành sự thật, hắn thấy con Husky kia lại chạy vội về phía này, mục tiêu chính xác.

Hắn nghiêng người tránh thoát, ai ngờ con chó nhỏ này lại không giống nó khuôn mặt hàm hậu đáng yêu. Con Husky lập tức xoay người, nhảy dựng lên, bổ nhào lên đùi hắn, bốn móng vuốt ôm lấy hắn cẳng chân. Chỉ là móng vuốt của chó rốt cuộc không như tay người, chó con theo ống quần hắn trượt đi xuống.

Dư Hạ lại tiếp tục đứng lên dùng đầu nhỏ thân mật mà cọ cọ hắn cẳng chân. Cọ cọ bên trái, cọ cọ bên phải, đôi mắt thấm ướt nhìn chằm chằm hắn, lỗ tai vui sướиɠ run không ngừng.

Nhìn cậu nỗ lực lấy lòng như vậy, hắn cũng nên cho cậu chút mặt mũi mà phản ứng lại đi chứ.

Kỳ Diễn cũng không có tình anh em với chó con, vì thế hắn không chút lưu tình mà nhấc chân đem Dư Hạ đá sang một bên.

Dư Hạ bất ngờ bị Kỳ Diễn dùng một chân đá giữa ngực rồi lăng ra xa. Lăn trong chốc lát rồi mới dừng lại, nằm bẹp trên mặt đất không nhúc nhích.

Mẹ nó, cú đá này quá lãnh khốc vô tình làm người ta không kịp phòng ngờ, Dư Hạ còn không kịp né tránh. Ai có thể nghĩ tới Kỳ Diễn, người này đến chó hắn cũng không cho chút mặt mũi.

Chẳng lẽ ở trước mặt Kỳ Diễn, con đường đáng yêu không thể thành công được sao?

Dư Hạ đêm qua đã thành công tiếp thu tư liệu về Kỳ Diễn. Kỳ Diễn thời niên thiếu tính tình lạnh nhạt quái gở, độc lai độc vãng, tính cách khó gần. Người lớn hay trẻ nhỏ xung quanh đều đối với hắn né xa ba thước*. Nghe nói bởi vì lúc hắn 6 tuổi đã đem em trai cùng mẹ khác cha đẩy vào bể bơi chết đuối. Đây cũng là nam chủ Lương Minh Triết của《đại lão sủng đầu quả tim》cái gai trong lòng.

(Thước: 1 thước theo hệ thống đo lường cổ Trung Quốc sẽ bằng 33 cm Việt Nam. – 1 thước theo hệ thống đo lường cổ Việt Nam bằng 40 cm. Tui tính để luôn là 1m mà đọc thấy hơi kỳ nên giữ nguyên ai không biết thước là gì tui để chú thích bên dưới.)

Mẹ của Kỳ Diễn là Dương Mỹ Kỳ sau khi cha Kỳ chết mới gả cho cha Lương Minh Triết là Lương Hướng Vũ. Sau này mới sinh ra một đôi song sinh, đặt tên là Lương Minh Triết cùng Lương Thụy Lâm. Trong một lần tổ chức yến hội mừng tiệc sinh nhật cho đôi song sinh, con trai nhỏ Lương Thụy Lâm rơi vào trong bể bơi lúc được người ta cứu lên đã không còn cứu được. Lúc đó, chỉ có Kỳ Diễn ở bên cậu bé. Sau này bảo mẫu chăm sóc đứa nhỏ nói nàng vốn dĩ đang chăm sóc đứa nhỏ, là Kỳ Diễn muốn nàng về phòng lấy đồ vật cho hắn. Sau khi nàng đi rồi trở lại, liền thấy đứa nhỏ Kỳ Diễn này lạnh lùng đứng ở thành bể bơi, mà cậu bé…… lúc nàng cứu được, cậu bé đã sớm không còn hô hấp……

Hỉ sự biến thành tang sự, Lương Hướng Vũ là cha ruột cậu bé , đau khổ tự nhiên không nói, chuyện này cũng bị lan truyền đến mọi người đều biết. Con riêng của Lương Hướng Vũ hại chết hắn ta con ruột.

Từ nay về sau, người lớn cùng trẻ nhỏ ánh mắt nhìn Kỳ Diễn đều thay đổi.

Tuổi còn nhỏ đã tàn nhẫn độc ác, làm người khác không thể không sởn tóc gáy. Các vị phụ huynh còn dạy dỗ nhà mình trẻ nhỏ, về sau thấy hắn có thể tránh mặt liền trốn thật xa.

Dư Hạ lúc tiếp thu tin tức này thời điểm, trầm mặc một hồi lâu.

Sau đó cậu phát hiện, Kỳ Diễn sau khi thành niên mới trở nên máu lạnh vô tình, tâm chết lặng. Bởi vì Kỳ Diễn chỉ là nhân vật pháo hôi còn 《 đại lão sủng đầu quả tim 》 nam nữ chủ là Lương Minh Triết cùng Lâm Hinh Dao. Kỳ Diễn chỉ là hòn đá lát đường, lúc cần thúc đẩy tuyến tình cảm nam nữ chủ mới cần dùng đến một chút. Miêu tả về hắn đều là sau khi hắn thành niên, chỉ lúc nào dính dáng đến nam nữ chủ thời điểm mới miêu tả rõ nét hơn, mặt khác đều là sơ lược.

Về tư liệu của Kỳ Diễn có một đoạn miêu tả.

Nói là ở thành phố A, chọc ai cũng không cần chọc Diêm La Vương Kỳ Diễn, hắn là tiếu diện hổ*, người lấy oán trả ơn. Nếu không, sẽ bị hắn ăn đến xương cốt bột phấn cũng không còn.

tiếu diện hổ : Chu Phú (ngoại hiệu Tiếu Diện Hổ) xếp thứ 93 trong 108 vị đầu lĩnh Lương Sơn Bạc và xếp thứ 47 trong 72 vị sao Địa Sát, được sao Địa Tàng Tinh.

Ở thành phố A ai cũng không biết giới kinh doanh làm lại sao xuất hiện một nhân vật như vậy. Nhưng chờ đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, hắn đã lấy tư thái mạnh mẽ chiếm cứ lấy nửa giới kinh doanh. Giống như một cái cây rắc rối khó chặt bỏ, chặt chẽ cắm rễ ở trong đất không có cách nào lay động. Rồi sau đó hắn thâu tóm mấy công ty tư nhân lớn nhỏ, bởi vì hắn mà người bị phá sản nhiều vô số kể.

Không chỉ có như thế, hắn còn khắp nơi nhắm vào Lương Minh Triết, hai anh em đấu đến ngươi chết ta sống.

Nhưng mà hắn làm như thế nào ẩn nhẫn qua hết thời kỳ niên thiếu, tác giả lại không có lãng phí quá nhiều bút mực viết về giai đoạn này. Điều này khiến Dư Hạ không có thêm được nhiều tin tức.

Bất quá trước mắt Dư Hạ tiếp xúc qua Kỳ Diễn thời niên thiếu mà nói với loại người này, ngươi đừng mong chờ hắn sẽ chủ động theo đuổi nên không thể đi con đường cao lãnh. Nếu cậu đem Kỳ Diễn trở thành người xa lạ, không chừng Kỳ Diễn còn cầu mà không được mà đem cậu trở thành không khí đâu.

Nếu con đường đáng yêu này không thể thực hiện được, Dư Hạ lập tức liền thay đổi sách lược.

Cậu chậm rì rì đứng dậy, ngẩng đầu, trên người dính đầy cọng cỏ. Trong đôi mắt xanh thẳm chứa đầy nước mắt, nháy mắt liền lăn xuống dưới. Cậu liếʍ liếʍ chính mình nơi bị đá, đưa lưng về phía Kỳ Diễn, co lại thành một cục. Sau đó lại quay đầu nhìn thoáng qua hắn. Quay đầu lại liền đứng dậy, khập khiễng chui vào bồn hoa, giống như một con chó hoang đáng thương bị vứt bỏ không có nhà để về.

Dư Hạ thầm nghĩ không thể diễn què quá mức sẽ gây hiềm nghi. Những cũng không thể giả bộ mình không sao nếu không sẽ không gợi lên được sự trắc ẩn của hắn. Phải biết nắm bắt lấy tâm lý gãi đúng chỗ ngứa. Dư Hạ chui vào bồn hoa sau đó đem đầu chôn xuống. Thoạt nhìn vừa cô đơn lại đáng thương. Cậu ở trong lòng nắm lấy bàn tay nhỏ, cho chính mình kỹ thuật diễn tinh vi khen ngợi.

Hiện tại liền chờ Kỳ Diễn lại đây.

Dư Hạ đợi nửa ngày cũng không nghe thấy một chút động tĩnh, hệ thống nhịn không được nói: “Đừng diễn nữa, người đã đi rồi.”

Dư Hạ: “?????”

Cậu một đầu dấu chấm hỏi quay lại, nơi vừa rồi Kỳ Diễn đứng trống không. Gió thu thổi qua, sự hiu quạnh nổi lên bốn phía.

Dư Hạ: “Hắn đi rồi? Hắn khi nào đi?! Ta kỹ thuật diễn có thể lấy được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của Oscar lại không ai thưởng thức?! Hắn có tật xấu a!”

“ Lúc ngươi vì chính mình kỹ thuật diễn vỗ tay reo hò.” Hệ thống đồng tình mà nói.

“Ngao ô ——” Dư Hạ ngửa mặt lên trời kêu lên, ngực chứa đầy lửa giận đến phát đau.