Chương 4:

Tựa hồ là đang tức giận, ma khí kịch liệt quay cuồng, đá xung quanh bị một cơn lốc xoáy thổi cho nhảy múa dữ dội.

Tô Lâm dựa vào vách tường, cố gắng thu nhỏ thân thể.

Giống như có chút bất ngờ, vì sao nàng không chạy trốn, đá đột nhiên thay đổi phương hướng bay về phía nàng, một tảng đá nhỏ đầy góc cạnh bén nhọn đâm thẳng vào mắt Tô Lâm.

Nhưng bên trong sơn động quá tối, Tô Lâm đối với mọi thứ chỉ nhìn được mơ hồ, tất nhiên cũng không phát hiện sự tồn tại của tảng đá nhỏ này, nàng chớp chớp mắt không né không tránh. Mắt thấy tảng đá chỉ cách mắt nàng vài milimet, tảng đá kia đột ngột ngừng lại, sau đó mất đi lực lượng đập vào mu bàn tay nàng.

Tô Lâm đau đớn rụt tay lại, mò mẫm nhặt tảng đá lên, tảng đá bén nhọn làm cho nàng vốn đã đầy vết thương, tay lại thêm một vết thương, lông mày nàng cũng không nhíu một chút, chỉ nhẹ nhàng đặt tảng đá ở bên cạnh.

Ma Vương cường đại nhìn nhân loại trước mắt này, trong trăm năm quam đây là nhân loại đầu tiên có thể bình tĩnh như thế khi đối mặt với nó.

Không hiểu sao lại có chút khó chịu.

Ma khí không ngừng quay cuồng chậm rãi ngưng tụ thành thực thể, một ma vật to lớn dữ tợn xuất hiện trước mắt, nó cơ hồ giống như sơn động rộng lớn, thân thể không biết dài bao nhiêu, trong cái miệng to như chậu máu tràn đầy răng nanh.

Nó hung tợn trừng mắt nhìn nhân loại trước mắt, há miệng muốn cắn về phía đầu nàng.

Sau khi ma khí ngưng tụ thành thực thể, ánh mắt Tô Lâm hơi có thể thấy rõ một vài thứ, nàng cẩn thận nhìn ma vật trước mắt này, đợi thấy rõ ràng liền nhịn không được kinh ngạc mở to hai mắt.

Ma Vương thấy nàng rốt cục đã lộ ra biểu tình khác, nhịn không được có chút đắc ý lắc lắc đầu, cái miệng to như chậu máu kia rất nhanh nuốt chửng nửa cái đầu Tô Lâm.

Tô Lâm cũng không có phản kháng, thậm chí khẽ ngẩng đầu lộ ra phần cổ để tiện cho nó ăn. Nhưng tay nàng đặt ở trên đầu gối lại không được bình tĩnh như bản thân, ngón tay cứ cuộn lại mở ra, qua lại vài lần, cuối cùng trước khi bản thân sắp bị ăn hết, hạ quyết tâm mạnh mẽ giơ tay lên.

Xoạt!

Tay đặt trên cái đầu to lớn đang ngậm lấy đầu mình, tiếp đó nhanh nhẹn xoa xoa trên đó, thủ pháp vô cùng thành thạo.

Sau khi xoa xong Tô Lâm lại nhanh chóng thu tay lại, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại, trước khi chết có thể sờ lông mèo, cuộc đời này của nàng đã viên mãn.

Đúng vậy, thực thể do ma vương ngưng tụ uy thế hiển hách khủng bố trước mặt chính là một con mèo đen cực lớn, sờ vào lông mèo cảm giác dày đặc mềm mại mượt mà, thật thoải mái!

Mà nàng đột nhiên tập kích, giờ phút này Ma Vương đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Nó bị nhân loại báng bổ!

Nó, ma vương cường đại nhất ma vực, lại bị một nhân loại cấp thấp khinh nhờn!

"Meo meo! Thật to gan!"

Meo meo lần nữa phát ra tiếng gầm giận dữ, một tiếng này thật sự quá vang dội, toàn bộ vực sâu đều đang rung động, Tô Lâm đứng mũi chịu sào trực tiếp ù tai.

Trong cơn giận dữ, cả người mèo lớn không ngừng rung động, con ngươi giãn thành hình tròn biểu lộ không thể tin được, lông trên mặt thậm chí chạm phải trên mặt Tô Lâm, mềm mại ngứa ngáy, nàng thậm chí muốn sờ thêm lần nữa.

Tô Lâm đột nhiên không muốn chết.

Nàng ngẩng đầu lên, ôm lấy tai hét lên trước mặt ma vương: "Ta có thể làm cá khô cho ngài!"

Mèo lớn chợt đình chỉ rống giận, miệng dời khỏi đầu nàng, đôi mắt to tròn tràn ngập hoài nghi tuần tra khắp người nàng, bị nhân loại hèn hạ giả dối vô sỉ lừa gạt rất nhiều lần, nó sẽ không tin tưởng nhân loại nữa!

"Chỉ cần có cá là ta có thể làm." Tô Lâm cam đoan nói, "Ma Vương đại nhân, nếu cảm thấy ta đang lừa gạt ngài, ngài có thể lập tức ăn hết ta, chẳng phải chuyện này cũng không có bất kỳ tổn thất nào đối với ngài sao, vì sao không thử một lần chứ?"