Chương 5:

Con mèo lớn rơi vào trầm tư, móng vuốt vô thức vào vách tường, tảng đá rơi xuống, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến sơn động trở thành một nơi nguy hiểm như vậy.

Sau một thời gian dài suy nghĩ, Ma Vương cuối cùng đã đồng ý với đề nghị của nàng và đưa ra lời uy hϊếp mới với nàng.

"Ngao ô, nếu ngươi dám lừa gạt ta, sẽ giống như những nhân loại kia, ngay cả linh hồn cũng bị ta ăn tươi nuốt sống!"

Tô Lâm xoa xoa lỗ tai, một chữ cũng không nghe lọt, nhưng nàng thấy được Ma Vương một lần nữa trở nên nhu thuận, lông đều không xù lên nữa.

Nàng gật đầu: "Được rồi, biết rồi."

Mèo lớn một lần nữa hóa thành ma khí nồng đậm, cuốn Tô Lâm vào sâu trong huyệt động bay đi, một đoàn ma khí ở phí cuối cao cao vểnh lên, giống như cái đuôi lớn quỷ dị lắc lư trái phải

Cá khô!

Cuối cùng cũng có cá khô!

Tô Lâm bị cuốn vào trong ma khí nên không thấy rõ bên ngoài, cũng không biết bọn họ đang bay vào sâu trong sơn động.

Sơn động sâu thẳm gập ghềnh, Ma Vương khổng lồ thuần thục xuyên qua trong đó, rất nhanh xuyên qua sơn động, sau khi rời khỏi sơn động, nơi này vẫn là một mảnh núi đá chất đầy như trước, ngửa đầu nhìn lại là có thể thấy một mảnh bầu trời màu vàng nhạt, giống như màu sắc lúc bị bão cát bao phủ lấy, không có mặt trời cũng không có mặt trăng, không phân biệt rõ ràng hiện tại là thời gian nào.

Ngọn núi màu đen, rêu màu xanh đậm rạp che phủ những mỏm đá, giống như những vết thương không khỏi hẳn, lại có lẻ tẻ những gốc cây màu đen cao cao sừng sững trong đó, trên cây lại rơi xuống một ít lá cây có hình thù cổ quái. Ma khí như dải ruy băng phiêu đãng chung quanh, từ xa nhìn lại tựa như một bức tranh sơn dầu vặn vẹo tràn ngập quỷ dị và khủng bố.

Nếu đổi lại là một nhân loại khác đứng ở chỗ này, chỉ sợ liếc mắt một cái cũng đã bị dọa cho tim ngừng đập.

Ma Vương quen thuộc với mọi thứ nơi này, động tác linh hoạt nhảy trên những mỏm đá, chỉ chốc lát đã đến dưới chân núi.

Dưới chân núi có một dòng sông vô cùng rộng lớn, thỉnh thoảng bên trong lại có bóng dáng gì đó hiện lên rồi nhanh chóng biến mất.

Ma Vương thả Tô Lâm vẫn luôn được bao phủ trong lòng ngực xuống.

Tô Lâm vừa đáp xuống đất liền choáng váng thiếu chút nữa té ngã, cũng mặc kệ liếc mắt nhìn cảnh tượng chung quanh, nàng lập tức ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, tay chống mặt đất để giảm bớt cơn choáng.

Miệng vết thương trên tay đã không còn chảy máu, vết máu khô tạo thành vết sẹo màu đỏ sậm trên tay, vẫn có mùi máu tươi nhàn nhạt tuôn ra.

Vị trí đáp đất của nàng rất gần bờ sông, mùi máu tươi của con người khiến cho mặt sông vốn bình tĩnh trở nên gợn sóng, xuất hiện bong bóng lớn nhỏ ùng ục, phảng phất như nước đung sôi.

Tô Lâm còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, mà Ma Vương ở bên cạnh đã trợn tròn mắt, hứng thú đi tới đi lui bên bờ sông, móng vuốt vươn tới mặt nước rồi lại nhanh chóng rụt trở về, tựa như sợ quấy nhiễu đến cái gì đó.

Tô Lâm nhân cơ hội nhìn thoáng qua, phát hiện đệm thịt không lồ trên tay Ma Vương.

Chắc chắn sờ vào rất thoải mái.

Nhưng nàng rất nhanh đã không có thời gian suy nghĩ tới vấn đề này, tiếng ùng ục trong nước càng lúc càng lớn, sau khi một bong bóng nước vỡ ra, có một cái bóng dài ngoằn như cánh tay lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước đánh về phía nàng.

Tô Lâm không kịp đề phòng, chỉ có thể ngã ngửa về phía sau, sau đó lăn quay trên mặt đất.

Cái bóng nặng nề nện trên mặt đất, lại mượn lực lượng mặt đất lần nữa nảy lên.

Trong lúc vội vàng, Tô Lâm đã thấy rõ bộ dáng kia, đoán chừng là một con cá, thân cá rộng lớn bằng phẳng, không có vảy, trên lớp da mọc ra từng vòng vân rậm rạp lồi lõm màu xám đen dính dính, vây đuôi và vây lưng giống như cánh chim màu đen mở rộng, hốc mắt lõm sâu, hàm răng lộ ra ngoài vì không có bờ môi bao quanh.