Chương 3

Tô Lâm chợt siết chặt góc áo và tiếp tục lui về phía sau, như là cố ý hù dọa nàng, dưới chân lại lần nữa dẫm phải vật cứng, nàng thực mau phát hiện ra bộ xương trắng thứ bộ xương trắng thứ ba.

Bên ngoài sơn động là hơn ba mươi bộ xương trắng trải dài, tất cả thi thể đều bày ra tư thế chạy trốn, khung cảnh cực độ quỷ dị.

Có lẽ đây chính là nhóm tế phẩm “tiền nhiệm”.

Tô Lâm vòng qua đám xương trắng mà nhanh chóng chạy về phía hẻm núi bị bóng đêm bao trùm, nhưng một đường chạy tới, nàng phát hiện ra càng nhiều xương trăng bị chôn giấu ở dưới lá rụng, xương cốt rách nát cơ hồ phủ kín mặt đất. Kia đều là nhóm tế phẩm tuyệt vọng không lối thoát.

Bỗng dưng dừng lại bước chân, Tô Lâm nhìn về phía hai sườn vách tường, vách núi thực bóng loáng, không có điểm đặt chân nào, cây cối hai bên tráng kiện, thân cây cao vυ"t, người bình thường rất khó leo lên, ngoại trừ hướng lên trên, nơi này không còn đường thứ hai có thể rời khỏi..

Tự hỏi hồi lâu, Tô Lâm quay đầu trở về, nàng một lần nữa trở lại cửa động, hít sâu một hơi rồi vịn vách tường cẩn thận đi vào trong động.

Nơi này chính là tử địa, người bị đẩy xuống dưới trừ bỏ chờ chết cũng không còn lựa chọn nào khác. Mà nàng cũng không có biện pháp khác.

Mới vừa bước một bước vào trong động, tiếng ngáy lại lần nữa vang lên, lần này thanh âm lớn hơn rất nhiều lần, tầng tầng lớp lớp thanh âm vách núi va chạm truyền đến, đinh tai nhức óc, giống như đang đi trong bụng ma vật.

Thời điểm nàng tiến vào, sương mù đen trực tiếp quấn quanh thân thể nàng, sương mù ngưng tụ lại, cơ hồ hình thành thật thể, ác ý lấp kín tất cả hô hấp của nàng.

Tô Lâm chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy trước mắt tựa hồ có thứ gì đó đang lắc lư, nhìn kỹ lại thì không phát hiện cái gì, nàng duỗi tay huơ huơ một chút rồi lại tiếp tục bước về phía trước.

Càng đi tới quái thạch càng nhiều, hòn đá bén nhọn thỉnh thoảng lại cạo đầu gối một chút hoặc va vào mắt cá chân một chút, bàn tay đỡ vách tường cũng không phải một mảng bằng phẳng, vách tường như bị thứ gì cào qua, có thể nhận rõ vết sâu rộng lớn bên trên, phần đầu vết lỏm khiến cho ngón tay nàng phủ đầy vết thương.

Sơn động lúc cao lúc thấp, đá xếp chồng lên nhau khắp nơi, không có một lối đi đàng hoàng, Tô Lâm bước đi vô cùng gian nan, sau hai lần bị vấp ngã, nàng rốt cuộc không đi nữa.

Mò mẫm ngồi xuống một tảng đá bằng phẳng, Tô Lâm ôm lấy hai chân, trên bàn tay khuỷu tay đầu gối đều là chất lỏng dính dính, nàng không cầm máu cho mình cũng không có động tác dư thừa, chỉ ôm chân an tĩnh ngồi tại chỗ chờ đợi.

Khoảng cách này cũng đã đủ sâu, bốn phía không có bất luận ánh sáng gì, trừ bỏ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ngáy ra, không không nghe được âm thanh nào khác.

Cơ hồ tất cả ma khí trong sơn động đều bị nàng hấp dẫn, tầng tầng lớp lớp ma khí chen chút một chỗ ngưng tụ thành thực chất, không cam lòng mà lại lần nữa bao bọc lấy, Tô Lâm như không phát giác co rút cánh tay ngẩn người, không hề bị ảnh hưởng.

Nàng đang đợi Ma Vương tỉnh lại, sau đó nàng sẽ giống nhưng những bộ xương trắng ở cửa động, vĩnh viễn bị chôn dưới đống lá rụng.

Nhưng đợi đến khi Tô Lâm sắp dựa vào vách tường ngủ, tiếng ngáy này cũng không biến mất.Đá trong động thực lạnh thực cứng, nàng đầu không tự chủ được mà đập vào vách đá phía sau, đau đớn làm cho nàng thanh tỉnh trong chớp mắt, nhưng vào lúc này, Tô Lâm đột nhiên phát hiện tiếng ngáy vốn nên tiếp tục vang lên đã không xuất hiện nữa.

Cùng lúc đó, một cổ cảm giác áp bách cực kỳ mãnh liệt nhanh chóng vọt tới từ bốn phương tám hướng.

Ma Vương tới!

Ngày chết của nàng tới rồi.

Tô Lâm bình tĩnh mà nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, một thứ vô cùng lớn cơ hồ muốn căng cả sơn động ra cuốn theo uy thế ngập trời vọt tới trước mắt, Tô Lâm cảm giác mình bị một thứ vô cùng lạnh lẽo vây quanh, tựa hồ còn có thứ gì đó trên người gãi gãi.

Cảm giác kéo dài vài giây, sau đó đột nhiên có một tiếng rống giận đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ huyệt động.

"Meo meo! Nhân loại đê tiện xảo trá."

Đã chuẩn bị tâm lý sắp bị ăn tươi, trong đầu Tô Lâm toát ra một dấu chấm hỏi nhỏ.

Ma Vương phát ra một tiếng rống giận càng thêm hung ác, lỗ tai nàng ong ong rung động, thực miễn cưỡng mới nghe rõ nội dung trong lời nói.

"Cá khô của ta đâu? Vì cái gì lại không có!"

Tô Lâm: "???……"