Chương 31:

Ma Vương nhìn đồ bị nhét vào, ánh mắt trừng như chuông đồng, nhân loại này coi hắn là nhà kho sao?!

“Nhân loại, ngươi lại đang làm gì!”

"Đại nhân, mùi vị loại quả này không tệ đúng không? Ngài có muốn sau này thường xuyên ăn không? Sau khi gieo những hạt giống này xuống có thể mọc ra rất nhiều cây ăn quả, đến lúc đó có cả một khu rừng trái cây có thể cho ngài tùy tiện ăn."

Tùy tiện ăn!

Trong nháy mắt Ma Vương đã bị câu này đả động.

Hắn lập tức đem hạt giống cất kỹ bên người, ảo tưởng tương lai tốt đẹp, một lần nữa dựa vào trên vai nhân loại của mình.

Tô Lâm cố gắng thu lại ý cười bên miệng, tiếp tục đi về phía trước.

Cũng vào lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu cứu còn có tiếng bước chân dồn dập, giống như là có người đang cố gắng chạy trốn.

Ma khí nồng đậm bị quấy loạn tản ra rất nhanh, tiếp theo một nam nhân trung niên nhỏ gầy chật vật lảo đảo chạy tới, hắn hoảng loạn tới cực điểm, trên người là từng đạo từng đạo vết thương bị lưỡi dao sắc bén cào rách, máu thấm ướt quần áo. Dù vậy, trong tay hắn vẫn ôm chặt một cái bao nhỏ không buông ra.

Nhìn thấy Tô Lâm xuất hiện, nam nhân trung niên sửng sốt rống to về phía nàng: "Nguy hiểm, chạy mau!"

Lúc đi qua bên cạnh nàng, nam nhân trung niên thuận tay bắt lấy cánh tay nàng muốn kéo nàng cùng chạy.

Cũng vào lúc này Tô Lâm mới thấy rõ thứ đuổi theo phía sau hắn, là một vong linh trôi nổi, nó không có ngũ quan rõ ràng, chỉ có một hư ảnh màu đen lúc ẩn lúc hiện, không chú ý nhìn còn tưởng rằng là phiến ma khí. Vong linh không nhanh không chậm đuổi theo phía sau nam nhân, cũng không có chút dáng vẻ vội vàng gϊếŧ chết hắn.

Vốn tưởng rằng kẻ truy đuổi chỉ có vong linh này, không nghĩ tới phía sau rất nhanh lại vang lên tiếng răng rắc đều đều, tiếp theo là một bộ xương khô lộ ra thân hình từ phía sau vong linh.

Vết thương trên người nam nhân trung niên hẳn là do bộ xương này tạo thành, Tô Lâm suy nghĩ.

Bộ xương khô chạy chậm hơn, ngọn lửa trong đầu lâu nhảy dựng theo, giống như một con cá nhỏ hoạt bát, không hiểu sao lại có vài phần đáng yêu.

Nhìn thấy ma thú trên vai Tô Lâm và nàng, bộ xương khô chần chừ dừng bước, nó có thể cảm giác được nguy hiểm từ con mèo đen nhỏ nhắn kia truyền đến. Đối với một bộ xương khô mà nói, ma thú rất đáng sợ, bởi vì sẽ cắn hỏng xương cốt chúng nó, một khi vỡ rồi sẽ rất phiền để nối lại, tuy rằng cũng có thể dùng xương người khác thay thế, nhưng dù sao không đủ mỹ quan, không phải cùng một bộ sẽ rất dễ dàng phát sinh tình trặng không hợp kích cỡ.

Bộ xương khô không quá muốn chiến đấu.

Nó lùi lại một chút.

Đối với hai sinh vật vong linh nhỏ yếu này, ngay cả liếc mắt một cái Ma Vương cũng không có hứng thú, cái đuôi còn ở trên tóc Tô Lâm ngoắc ngoắc quấn quít.

Tô Lâm không cảm giác được nguy hiểm, hào phóng đi về phía trước một bước, bộ xương khô lách cách lách cách nghiêng người nhường đường cho nàng.

Vong linh trôi nổi cũng ngoan ngoãn xoay người đứng vững, hai con giống như đang đứng ở cửa đón khách, tầm mắt chuyển động theo thân hình Tô Lâm.

“Cám ơn.” Tô Lâm lễ phép nói cám ơn.

Bộ xương khô cũng hơi khom người đáp lễ.

Nam nhân trung niên vốn tưởng rằng lần này chết chắc rồi, còn liên lụy người khác chết cùng, lại không nghĩ tới phía sau cũng không có chút động tĩnh nào, hắn nén sự hoảng sợ quay đầu lại thì thấy được cảnh tượng hài hòa khiêm nhượng này.

Hả? Làm sao có thể như vậy???

Không có chuyện gì xảy ra cho đến khi Tô Lâm đi qua bộ xương khô.

Mắt thấy Tô Lâm sắp đi qua, nam nhân trung niên nhất thời có chút luống cuống. Mặc dù hắn không hiểu tại sao bộ xương khô không tấn công thiếu nữ đó, nhưng đây chính là cơ hội duy nhất hắn gặp trên đường đi, hơn nữa một khi Tô Lâm rời đi hắn sẽ lại gặp nguy hiểm.

Nam nhân trung niên không muốn chết, hắn còn có thê tử ở nhà chờ hắn mang thuốc trở về.