Chương 30:

Sau khi xử lý xong ác ma cấp thấp, rừng rậm bình tĩnh trở lại, Tô Lâm vượt qua hàng rào đi về phía ruộng lúa mạch. Theo nàng đến gần, thân ảnh vốn đang làm việc đồng ruộng chậm rãi dừng động tác đứng thẳng dậy nhìn nàng.

Người đang làm việc là hai nữ nhân Ma tộc, thân hình các nàng rất to lớn, xem ra vượt qua một mét tám, mặc một thân y phục dài sạch sẽ nhưng có chút cũ, tay áo cùng ống quần đều xắn cao lên, thoạt nhìn chính là nông dân bình thường nhất.

Hai người thấy Tô Lâm đang tới gần thì tỏ vẻ cảnh giác, liếc mắt nhìn phương hướng nàng vừa đi tới, một người trong đó chủ động mở miệng nói: "Ngươi là ai, từ đâu tới?"

Kỳ thật sau hai ngày lăn lộn ở vực sâu ma giới, bộ dáng Tô Lâm cũng có chút chật vật, môi khô nứt tóc tán loạn, tay chân đều là vết thương, quần áo còn bị xé xuống một mảnh. Tuy nhiên trước khi đi ra nàng đã đặc biệt sửa sang lại một chút, cố gắng bảo trì sạch sẽ gọn gàng.

"Ta chỉ là một lữ nhân lạc đường, muốn vào thành mua sắm lại đi tới nơi này, không biết hai vị nữ sĩ có thể chỉ đường giúp ta hay không?"

Ma giới vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là dã ngoại, nếu chỉ là ma nhân bình thường tuyệt đối không dám tùy ý tự do ra ngoài, nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, nhưng hai tay Tô Lâm trống trơn, trên vai là một con mèo đen giống như ma thú nằm úp sấp.

Ma nhân bình thường ở Ma giới rất ít nuôi nổi ma thú, hoặc là có quyền có thế, hoặc là bản thân cũng rất có thực lực, mặc kệ loại nào các nàng đều không thể trêu vào.

Nữ nhân cao lớn chỉ về một hướng trả lời: "Dọc theo thôn đi thẳng về hướng đó, sau khi qua ruộng đất và rừng rậm sẽ tới, đó là con đường gần nhất, chỉ cần nửa ngày, trên đường sẽ có Liệt Ma cũng có thể có bộ xương và vong linh xuất hiện, ngươi phải cẩn thận."

Tô Lâm cảm ơn hai người, không dừng lại quá lâu liền theo hướng vừa được chỉ tiến về phía trước.

Thôn này không lớn lắm, nhà cửa gần nhau, đại bộ phận ma nhân đều đang lao động. Thời điểm Tô Lâm đi qua, tất cả mọi người cảnh giác ngẩng đầu nhìn nàng, dáng vẻ tương đối bài xích người ngoài.

Bên kia thôn vẫn là ruộng đất, xuyên qua ruộng đất là rừng rậm dày đặc, có một đường nhỏ dẫn vào rừng rậm.

Bên ngoài cũng không có cảnh tượng tiêu điều như vực sâu ma giới, cây cối tươi tốt, trên mặt đất là cỏ dại mọc thành bụi, ngọn cỏ dài không quá đầu gối, ma khí ở chỗ này vô cùng dày đặc, che khuất tầm mắt, không thấy rõ bên trong có cái gì.

Tô Lâm không chút do dự đi vào rừng rậm, còn Ma Vương nhàm chán dựa vào trên vai nàng lại ngủ, nhưng đuôi rủ xuống sau lưng còn thỉnh thoảng vẫy vẫy một cái.

Mới vừa đi vào bên trong liền ảm đạm hơn rất nhiều, như thể tiến vào một thế giới khác, cành lá tươi tốt che đi ánh sáng, ma khí hấp thu sạch sẽ toàn bộ ánh sáng, không cách nào phân biệt phương hướng, tiếng chim khàn khàn âm u vang lên trong rừng, mỗi một tiếng đều đáng sợ giống như đòi mạng.

Trong cảnh tượng này, sắc mặt Tô Lâm lại không thay đổi chút nào, dạo bước đi trong con đường vắng, thỉnh thoảng đẩy ngọn cỏ ra nhìn nấm phía dưới, bẻ mộc nhĩ trên cây, hái hai trái còn xanh nếm thử mùi vị.

Thấy nàng nhét đồ vào trong miệng, vốn dĩ Ma Vương đang ngủ say lại lập tức mở mắt, đuôi móc một cái, trái vừa bị nàng cắn một miếng liền tiến vào trong miệng hắn.

“Phi phi phi.” Ma Vương dùng sức phun trái cây vừa chua vừa chát trong miệng ra, lông trên người đều biến trở về ma khí.

“Nhân loại, ngươi muốn đầu độc ta!”

Tô Lâm rất vô tội, rõ ràng là nàng hái cho mình ăn.

Ma Vương hừ hừ trừng nàng, Tô Lâm cam đoan lần sau nhất định tìm được trái cây ngon cho hắn, lúc này mới khiến Ma Vương hài lòng tiếp tục ngủ.

Đoạn đường này cực kỳ bình tĩnh, không chỉ không gặp ác ma, bộ xương vong linh gì đó lại càng không thấy bóng dáng, Tô Lâm tìm được một cây ăn quả đã chín, quả trên cây chỉ to cỡ sơn trà, mùi vị giống việt quất, nàng và Ma Vương mỗi người chia một nửa, hạt giống thì được nàng giữ lại, cưỡng ép nhét vào trong lòng Ma Vương.