Chương 32:

Không biết dũng khí từ nơi nào nổi lên, hắn mạnh mẽ chạy ngang qua bộ xương khô vọt trở về chỗ bên cạnh Tô Lâm, lần nữa bắt được cánh tay nàng, lắp bắp nói: “Ngài, ngài có phải quý tộc đại nhân lợi hại hay không?”

Đợi nói xong, hắn sờ sờ bên trong quần áo, lấy ra mấy miếng ngân tệ, đây ước chừng là chút tài vật cuối cùng còn sót lại của hắn, thời điểm lấy ra cũng cẩn thận từng li từng tí, đau lòng không thôi.

Tô Lâm không biết vật giá Ma giới thế nào, những ngân tệ này lại giá trị bao nhiêu, nàng lấy ra một tờ từ trong đó nhìn kỹ, hai mặt ngân tệ đều có đồ án, một mặt là đồ án cùng loại với cờ xí, một mặt khắc một loại hoa.

Thấy nàng nhận lấy ngân tệ, vẻ mặt nam nhân trung niên rõ ràng buông lỏng hơn rất nhiều, nhưng trong đó đa phần là không nỡ.

Tô Lâm trở lại trước mặt bộ xương khô, trực tiếp hỏi: “Ngươi vì sao lại phải đuổi theo hắn?”

Cằm bộ xương khô mở ra răng rắc rung động, ngọn lửa trong đầu rất nhanh lắc lư, cánh tay cũng nhịn không được mở ra, sốt ruột giải thích.

Nam nhân trung niên mờ mịt lại sợ hãi nhìn nó, hắn không nghe thấy cũng nghe không hiểu cái gì.

Tô Lâm lại không có chút chướng ngại nào, tiếp nhận được lời nói của bộ xương khô, chợt nghe nó ủy khuất nói: "Ta cũng không có muốn thương tổn nhân loại này, ta chỉ là đang bảo vệ hắn, nơi này có rất nhiều Liệt Ma du đãng, hắn bị Liệt Ma theo dõi, nếu như không phải ta đi theo, hắn đã sớm chết.”

“Vậy vết thương trên người hắn?”

“Một phần là bị Liệt Ma đánh lén, một phần là do hắn tự ngã mà bị thương, ta cũng không làm gì cả, ta chôn ở chỗ này mấy chục năm chưa bao giờ đả thương bất kỳ ma nhân nào.” Nói xong bộ xương khô nhìn Ma Vương trên vai Tô Lâm kêu oan: “Ngươi xem xương cốt ta sạch sẽ trắng noãn như thế, nó cũng chưa từng nhiễm máu tươi.”

Tô Lâm dở khóc dở cười, thì ra là hiểu lầm.

Tuy vậy nhưng cũng không thể quá tin tưởng lời nói của bộ xương khô, Tô Lâm gãi gãi cằm Ma Vương, đuôi mèo đen dựng thẳng bốp một cái đánh rớt ngón tay nàng.

“Đại nhân có thể giúp ta nhìn xem xung quanh có ác ma hay không?”

Ma Vương lười tự mình động thủ, nghe vậy cái đuôi tựa như rắn run rẩy, tiếp theo mũi nhọn đuôi có ba đoàn ma khí rơi xuống, ma khí rơi xuống đất thành từng con mèo con, mèo con nhanh chóng chạy khắp bốn phương tám hướng, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Thấy vậy bước chân bộ xương khô lặng lẽ xê dịch về phía sau, cảm giác của nó đúng là không sai, đây quả nhiên là một ma thú cường đại.

Thái độ của nam nhân trung niên cũng càng thêm cung kính, buông tay đứng ở một bên không nói lời nào.

Tô Lâm nhân cơ hội này thuật lại hành vi của bộ xương khô với nam nhân trung niên, nghe xong nam nhân trung niên có chút kinh ngạc, cẩn thận ngẫm lại, lúc trước vong linh cùng bộ xương khô vẫn bay ở phía sau hắn, nếu như muốn gϊếŧ hắn đã sớm có thể động thủ, cần gì để cho hắn một đường chạy trốn đến đây.

“Cái này, như vậy sao? Thì ra là ta hiểu lầm rồi.” Hắn sợ hãi nói, nhưng vẫn có chút khó tin.

Bộ xương khô cực ít khi hiện thân giữa ban ngày và trước mặt người khác, bình thường sẽ không tập kích ma nhân, nhưng khi cần thiết cũng sẽ săn đuổi ma nhân để cường hóa bản thân. Bộ xương ít nhiều cũng biết một ít thuật pháp vong linh cùng hệ thổ, có thể triệu hoán đồng bạn, nguy hiểm hơn nhiều so với Liệt Ma, nam nhân trung niên nhìn thấy vẫn cảm thấy sợ.

Bộ xương khô như nhìn thấy sự nghi hoặc của hắn liền giải thích: "Lúc ta còn sống cũng là người trong thôn Domi, sáu mươi năm trước, khi đó mẫu thân ma nhân này hẳn là vừa mới sinh hắn ra. Thế nhưng ta rời khỏi thôn sớm, hắn hẳn không biết ta.”

Vong linh bay thấp một chút dựa sát vào bên cạnh nó, bộ xương khô hư hư ảo ảo cầm tay nó, cực kỳ giống một đôi tình nhân ân ái.