Chương 29:

Đám ma thú ngưng đùa giỡn, nhìn chăm chú bóng lưng bọn họ rời đi, biểu tình chậm rãi nghiêm túc.

“Có thể bán được không?”

“Hẳn là có thể.”

“Ta cũng muốn ra ngoài.”

“Nói không chừng lần sau sẽ tới lượt.”

Bởi vì tính nguy hiểm của vực sâu, lúc trước ma giới liên thủ thiết lập một ma pháp trận ngăn cách vực sâu độc lập, hiện tại muốn ra ngoài còn phải thông qua truyền tống trận. Vị trí truyền tống trận ở trên một khu vực bằng phẳng, mấy tảng đá nhô lên rải rác chất đống, nhìn kỹ sẽ phát hiện những tảng đá này đều bị khắc thành các loại dáng vẻ ma vật, tuy rằng đã rất nhiều năm không sử dụng tới, truyền tống trận vẫn sáng bóng như mới.

Khởi động ma pháp trận cần ma khí, Ma Vương tùy tiện ném mấy đoàn ma khí vào trong, bộ vị mắt tảng đá đột ngột sáng lên, tiếp theo là mấy luồng ánh sáng đan xen, tựa hồ còn có tiếng phốc phốc vang lên, giống như máy móc lâu năm không tu sửa phát ra tiếng, Tô Lâm rất nhanh cảm giác như trời đất quay cuồng.

Cũng may Ma Vương sớm đã dự liệu mà quấn chặt Tô Lâm không cho nàng bị té ra ngoài.

Quay cuồng chỉ giằng co vài giây liền ngừng lại, Tô Lâm một lần nữa nhìn lại hướng ra bên ngoài, đầu tiên là nhìn thấy là một mảnh bầu trời màu lam đã lâu không thấy, từng đám mây trắng trôi dạt, mặt trời không tính là rất sáng những vẫn chiếu rội một mảng đại địa.

Cây xanh rợp bóng, suối nước róc rách, những mẫu ruộng lúa gợn sóng, thỉnh thoảng có bóng dáng lao động trong đó.

Nếu không phải từng đợt ma khí nhè nhẹ phiêu đãng trên không trung cùng mặt đất, chỉ sợ ai cũng sẽ nghĩ nơi này là nhân giới mà không phải ma giới.

Ma giới hoàn toàn khác so với tưởng tượng của Tô Lâm.

“Không giống.” Ma Vương nhìn bốn phía thấp giọng nói.

Tô Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, lúc này Ma Vương thu hồi ma khí, hoàn toàn biến thành một con ma thú, ngay cả hình thể cũng thu nhỏ lại rất nhiều, chỉ lớn bằng mèo con ma khí, hắn linh mẫn nhảy đến đầu vai Tô Lâm, lười nhác nằm xuống trên bả vai nàng, cái đuôi thật dài ôm lấy bả vai bên kia của nàng, thỉnh thoảng đảo qua gò má cùng lỗ tai nàng.

Nhân loại muốn hành tẩu ở ma giới rất phiền toái, cho nên Ma Vương giúp Tô Lâm cũng ngụy trang, hiện tại ma khí quấn thân nàng, trên người không có chút khí tức nhân loại nào, chỉ cần nàng không bị thương không chảy máu, sẽ không có ma nhân phát hiện ra thân phận chân thật của nàng.

“Nơi này trước kia như thế nào?” Tô Lâm dò hỏi.

Ma Vương thấy lúa mạch phía trước còn chưa chín, móng vuốt vung lên, lén lút dùng ma khí bắt mấy cây về thưởng thức, nó thản nhiên nói: “Đất hoang.”

Tô Lâm cất bước đi về phía trước, hiện tại nàng cần tìm người hỏi thăm thử vị trí thành trấn, tốt nhất là thành trấn lớn một chút mới có thể có khách hàng lớn.

Địa phương bọn họ vừa đi ra ngoài là ở biên giới rừng rậm, bên ngoài bìa rừng có một ít hàng rào không cao, không ngăn được kích thước con người, cũng không biết là ngăn cái gì.

Tô Lâm đang muốn cất bước đi ra ngoài, đột nhiên cảm giác phía sau vang lên tiếng sột soạt, tiếp theo là một cái bóng nhào về phía sau lưng nàng cực kỳ nhanh.

Rhine đang cắn đỉnh bông lúa, nghe thấy âm thanh liền quay đầu đi, đuôi biến thành một cái roi màu đen cuốn lấy cái bóng vung mạnh xuống đất.

“Xì xì.” Đồ vật bị roi cuốn vào vốn còn đang hưng phấn lập tức thở dốc kịch liệt, đó là một con quái vật.

Lúc này Tô Lâm mới phát hiện con quái vật này lớn lên giống như khỉ, tứ chi dài nhỏ, làn da xanh đen, mắt lồi ra đầy răng nanh, trong lúc phản kháng có một cỗ mùi tanh nồng đậm đánh úp lại.

Đuôi roi của Ma Vương nhanh chóng dùng sức đập mạnh, trực tiếp khiến cho quái vật nổ tung, sau khi nổ tung một đoàn ma khí tản ra, rất nhanh bay vào trong không khí.

“Ác ma cấp thấp vẫn chưa biến mất.” Ma Vương ghét bỏ quơ đuôi.

Ác ma cấp thấp chính là ma thú phổ biến nhất trong Ma giới, lực sinh sản rất mạnh, cơ hồ không có thần trí gì đáng nói, ngoại trừ tốc độ nhanh lực công kích cũng không tính là mạnh, một ma nhân bình thường cường tráng một chút cũng có thể đối phó được.