Chương 2

Benn đột nhiên hoàn hồn, mới phát hiện mình đã đứng ở trước vực sâu vạn trượng, bên trong vực sâu là ma khí nồng đậm không ngừng quay cuồng, tựa như có ma thú đáng sợ gì đó sắp xông lên cắn nuốt bọn họ, mấy người nhịn không được lui về phía sau.

Chỉ có lão mục sư coi như là trấn định bảo bọn họ buông giá gỗ xuống, hắn lấy ra thập tứ giá cổ xưa đặt trước ngược rồi đứng đối diện vực sâu, trong miệng lẩm bẩm: "Cầu xin Thượng Đế phù hộ tín đồ thành kính của ngài bình an." Nói xong hắn mở to mắt, hô to với phía dưới vực sâu, "Ma Vương đại nhân, tế phẩm năm nay của ngài đã được mang đến."

Hô xong hắn lập tức lui về phía sau, để cho mấy người lật đổ giá gỗ đẩy người xuống vực sâu. Mặc kệ tình hình phía sau như thế nào, đoàn người cũng không quay đầu lại mà xách giá gỗ lên chạy nhanh về dưới chân núi.

Thời điểm Tô Lâm ở bị đẩy xuống liền tỉnh lại, vừa tỉnh lại nàng dã kinh ngạc phát hiện mình rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

Sau khi ma khí nồng đậm bên trong vực sâu phát hiện có người rơi xuống thì nhất thời giương nanh múa vuốt xông lên, trong nháy mắt nuốt chửng lấy nàng.

Gió như một thanh đao nhọn lướt qua mặt, trước mắt một mảnh hắc ám cái gì cũng không nhìn thấy, Tô Lâm ở trong tình huống không trọng lực, nỗ lực cuộn tròn thân thể mình, mọi chuyện trước mắt khiến nàng vô pháp tự hỏi cũng vô pháp tự cứu.

Không biết rơi được bao lâu, thân thể của nàng nện thật mạnh ở tên một thân cây, răng rắc răng rắc, nhánh cây đứt gãy, không nghĩ tới gốc cây này cành lá tầng tầng lớp lớp tươi tốt dị thường, nàng nhờ vào cành lá giảm xóc lăn xuống tới mặt đất, may mắn lăn vào bên trong đống lá rụng dày không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa quét qua.

Đống lá rụng tản mát ra hương vị ẩm ướt hư thối nồng đậm, Tô Lâm im lặng một hồi rồi mới từ trên mặt đất bò dậy, nàng phát hiện bản thân trừ bỏ tim đập thình thịch vì bị rơi xuống từ vách đá cao cùng với những vết trầy da nhẹ ra, trên người không có bất luận nội thương gì.

Tô Lâm nhìn quanh bốn phía, phạm vi tầm nhìn đều là bóng tối, nhắm mắt thích ứng một hồi, nàng chậm rãi thấy rõ nơi mình đang đứng.

Đây là một hẻm núi cực kỳ rộng lớn, sâu dài, hai sườn cơ hồ cao đến phía chân trời, phía trên bị ma khí dày đặc bao phủ, không thấy nhìn thứ gì cũng nhìn không thấy được bầu trời. Quái thụ chọc trời có hình dạng vặn vẹo tùy ý sinh trưởng trên thung lũng cùng đỉnh núi, lá cây to rộng màu đen giống như đám ma vật đang chen chút nhau.

Gian nan đạp lên lá rụng và đi về phía trước, Tô Lâm không biết đây là nơi nào, nàng chỉ nhớ được trước khi mình rơi xuống đã nghe được một giọng nói già nua hô to, Ma Vương, tế phẩm.

Nếu không có gì bất ngờ, nàng chính là tế phậm bị hiến cho Ma Vương kia.

Trong lòng cũng không có quá nhiều sự sợ hãi, chỉ có tò mò cùng mờ mịt. Tô Lâm dọc theo hẻm núi đi về phía trước, ước chừng đi được hơn mười phút, trên vách đá bên phải chậm rãi xuất hiện một sơn động vô cùng to lớn, huyệt động sâu thẳm, tản mát ra một cổ hơi thở cực kỳ nguy hiểm, tựa như một con quái vật mở cái miệng rộng lớn ra, lẳng lặng chờ đợi con mồi tới cửa.

Tô Lâm đứng ở một bên cửa động nghiêng tai lắng nghe, bên trong không có bất kỳ âm thanh nào, đứng một hồi, nàng tính toán tiếp tục tránh đi huyệt động và thăm dò hẻm núi. Nhưng cũng chính vào lúc này, đột nhiên xung quanh truyền đến một trận tiếng ngáy cực kỳ thong thả lại trầm thấp, thanh âm kia to lớn, giống như cả ngọn núi cũng đang hô hấp cùng, mặt đất đều khẽ rung động theo.

Tô Lâm không khống chế được mà run rẩy hai cái thiếu chút nữa té ngã, nàng đột nhiên lui về sau hai bước, lá rụng dưới chân bị đá văng ra, tựa hồ dẫm tới dưới chân gì đó cứng rắn hình tròn, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một bộ xương trắng thình lình xuất hiện ở trước mắt. Xương trắng kia nằm sấp trên mặt đất, hai cánh tay dùng hết toàn lực duỗi về phía trước, ngón tay chìm sâu vào bùn đất, có thể tưởng tượng được lúc còn sốn người này đã khẩn trương và sợ hãi cỡ nào.