Tô Lâm tỉnh lại duỗi lưng thật dài, nàng chỉ cảm thấy chưa bao giờ ngủ thoải mái như vậy.
Nàng vừa động, trên người lập tức có từng đoàn đồ vật bị đánh thức theo, sôi nổi ở trong lòng nàng, trong tầm mắt Tô Lâm thì chỉ có thể nhìn thấy một đoàn ma khí nồng đậm, nhưng tay lại có thể sờ được từng con mèo nhỏ mềm mại.
Lần lượt vuốt ve mèo con, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hôm nay trời đẹp hơn hôm qua một chút, sắc trời càng sáng hơn, từ mờ nhạt biến thành vàng nhạt.
Nàng vừa động Ma Vương cũng bị ép tỉnh lại, hắn không kiên nhẫn mà ngáy hai tiếng, ma khí trên người bắt đầu khởi động, Tô Lâm bị một cái móng vuốt lớn đẩy hai cái rồi ra khỏi đoàn ma khí.
Không nghĩ tới còn có ma thú dậy sớm hơn nàng, có lẽ chúng nó vẫn chưa ngủ.
Đệm ngồi được chuẩn bị đêm qua vẫn còn tại chỗ, nhưng hai cái chén lá cây làm cốc nước lại bị đám ma vật giơ ở trong miệng, chính giữa là con chó ba đầu, bên cạnh nó là Ma Xà toàn thân đều là rắn cùng một đầu Ma Ngưu.
Lúc này Ma Xà đang muốn cướp chén với chó ba đầu.
"Chén này là ta làm, nó thuộc về ta!" Ba cái đầu chó nhỏ giọng nói, nhưng ba huynh đệ lại vì ai được uống nước mà tranh chấp không ngừng.
"Ta đổi thịt thằn lằn đầm lầy cho ngươi." Ma Xà Garcia quyến rũ nói.
Nghe xong động tác của các huynh đệ chó ba đầu dừng lại một hồi, nhưng vẫn cự tuyệt hấp dẫn này. “Bây giờ chúng ta không muốn ăn thịt, chỉ muốn uống nước.”
Panela phân phối: "Chúng ta mỗi người một ngụm, ta là lão đại, ta uống trước." Nói xong đầu lưỡi nó duỗi ra, nước không còn một nửa, hai cái đầu còn lại thiếu chút nữa lại đánh nhau, nước cũng rơi hơn phân nửa sắp không còn.
Teith cùng Beja không có gia nhập cuộc tranh đua, chúng nó rất thông minh đi tìm lá cây cùng loại rồi một lần nữa làm hai cái chén, cũng dựa theo cách mà Tô Lâm lọc ra hai chén nước ngày hôm qua.
Lúc này nước của chúng vừa mới ra lò.
Beja cũng học theo rồi thả chút rễ cây thực vật vào đó, uống ngụm nước nhấm nháp một hồi, uống xong nó mãnh liệt trừng to mắt phát ra một tiếng kinh hô.
“A! Ngọt quá!”
Nghe được từ ngọt này, những ma thú khác nhất thời quay đầu lại hỏi: "Cái gì ngọt?"
"Nước, nước ngọt! Thật ngọt!" Beja đưa phần nước chưa uống xong cho Teith, Teith đầu tiên là mặt nhăn thành một cục, rất nhanh cũng liền khϊếp sợ lên, nói: “Thật sự rất ngọt.” Nói xong nó liền uống sạch nước còn thừa.
Huynh đệ chó ba đầu thì dùng vẻ mặt không thể tin nói: "Không có khả năng, ngươi đang nói dối!"
"Là thật."
Mặc kệ không lọc nước, Beja lấy chút nước sông rồi trực tiếp ném rễ cây vào, nước sông cũng xuất hiện vị ngọt.
Sau khi các ma thú lần lượt nếm qua, ánh mắt nhìn Beja thoáng chốc liền thay đổi.
Garcia liền quay đầu bỏ chạy, những ma thú khác ngây người vài giây sau cũng bay đi theo, không bao lâu tại chỗ chỉ còn lại con chó ba đầu và Johnson mờ mịt.
Chúng nó làm sao vậy, đều đi đâu hết rồi?
Panela kịp phản ứng, đầu xoay về một hướng: "Ngu xuẩn, đi đào rễ cây a, đi chậm sẽ không còn!"
Padra gầm lên: “Còn chờ gì nữa, mau đi mau đi!”
Thấy đồ ăn của mình sắp không còn, Beja cũng không sốt ruột, lông nhung nơi lỗ tai đắc ý lắc lư: "Hắc hắc, đám ngu xuẩn này đi chậm, bên kia đã không còn bao nhiêu rễ cây, đều bị ta đào hết rồi, chúng ta tiếp tục uống nước đi, thật ngọt, lần ta nếm được vị ngọt gần đây nhất vẫn là hai trăm năm trước."
Tô Lâm nhìn một màn này mà nhịn không được lắc đầu, nàng dùng lá cây bọc chút ít Ma Khuẩn Thảo, rồi lại ôm cái đệm ở trong ngực, lúc này mới nhìn về phía Ma Vương có ý đồ lần nữa đi ngủ.
“Ma Vương đại nhân, chúng ta có thể xuất phát chưa?”
Rhine cũng không rõ đã bao nhiêu năm rồi không rời đi vực sâu ma giới, thậm chí hắn còn có chút quên đường đi thông ngoại giới.
Hắn đứng tại chỗ suy tư một hồi lâu mới chậm rì rì cuốn Tô Lâm bay về một phương hướng.