Chương 27:

Đám ma thú càng nói càng thèm, tầm mắt không tự chủ được mà băn khoăn trên người Tô Lâm, nước miếng chảy đầy đất.

Những lời nói tựa như đe dọa cùng những ánh mắt tà ác này cũng không có hù được Tô Lâm, nàng không thèm để ý cười: “Kiếm được tiền ta liền mua thịt cho các ngươi ăn.”

Một giây sau nhóm ma thú trở lại hiện thực, vẫn cảm thấy để một mình Tô Lâm đi ra ngoài quá không an toàn, ở chung ngắn ngủn một ngày, chúng nó cũng rất thích nhân loại này, nàng sẽ không lớn tiếng thét chói tai sẽ không chạy trốn sẽ không cừu hận chúng nó, còn có thể làm đồ ăn, lại dạy chúng nó làm đệm cỏ đẹp mắt lại thoải mái.

“Ta đi cùng ngươi.” Johnson chủ động nói.

Teith bay về phía trước, ngẩng đầu nói: “Hay là ta đi cùng nàng đi, hiện tại ta có thể bảo trì thanh tỉnh, tốc độ của ta nhanh nhất, ma thú nhỏ yếu bên ngoài căn bản không ngăn được ta.”

Có Ma Khuẩn Thảo trợ giúp, các ma thú có thể bảo trì thanh tỉnh trong thời gian dài, sẽ không tùy ý nổi điên, cũng có thể rời khỏi vực sâu, tuy nói đã ước định không thể tùy tiện đặt chân lên thổ địa ma giới, nhưng kỳ thật nhóm ma thú cũng không thèm để ý ước định gì.

Chó ba đầu đi tới góp vui, nhóm ma thú khác cũng nhao nhao mở miệng muốn đi cùng, gây ồn ào thiếu chút nữa còn đánh nhau.

“Đánh một trận, ai thắng thì đi!”

“Cho dù ta bị thương nặng cũng có thể đánh gục các ngươi.”

“Garcia, ngươi vẫn cuồng vọng như vậy.”

“Ha ha, đó là các ngươi quá yếu.”

Mắt thấy hiện trường càng ngày càng căng thẳng, các ma thú thật sự dời qua một bên chuẩn bị chiến một trận, Tô Lâm hai ba bước tiến lên, không có ý định mở miệng ngăn cản mà đẩy Ma Vương đại nhân về phía trước.

Ma khí khổng lồ cứ như vậy bị nàng đẩy tới trung tâm ma thú thì dừng lại.

Đầu của Ma Vương từ trong đoàn ma khí nhô ra nhìn Tô Lâm.

Tô Lâm vô tội chớp mắt nói: "Ta là của Ma Vương đại nhân, ai đi theo ta sẽ do đại nhân quyết định.”

Ma Vương vẫy vẫy đuôi, lại nói tiếp cũng hơn trăm năm rồi hắn không có đi qua thành trấn ma giới, không biết hiện tại ma giới có thay đổi gì, hắn trầm mặc một lúc rồi nói: "Không cần tranh, ta cùng đi với nàng."

Cho nên chuyện này cứ quyết định như vậy.

Đám ma thú không tìm thấy cớ để tiếp tục đánh tiếp, tiếc nuối trừng mắt nhìn đối phương một trận, cuối cùng phẫn nộ nằm sấp xuống tại chỗ.

Tô Lâm thật sự buồn ngủ cực kỳ, ban đêm ở vực sâu ma giới nói thật rất lạnh, gió không lúc nào là không thổi, trên thảo nguyên không có chút vật che chắn nào, quần áo trên người nàng cũng không dày.

Đêm qua được Ma Vương cuốn lấy còn không có cảm giác, hiện tại vừa đói vừa mệt, cả người nàng đều không tốt lắm.

Để tránh cho mình bị cảm mạo sinh bệnh, Tô Lâm phi thường quyết đoán đi về phía Ma Vương.

Đứng trước khối ma khí khổng lồ, Tô Lâm trực tiếp ngã người vào trong, giây tiếp theo nàng ngã vào trong một khối bông gòn vừa mềm mại vừa to lớn. Đoàn ma khí hoàn toàn bao bọc nàng, ngay cả đầu cũng không lộ ra, trên người có thứ lông xù nhảy tới nhảy lui.

“Nhân loại to gan, ngươi đang làm gì?” Một lát sau thanh âm Ma Vương truyền đến, Tô Lâm cũng bị đẩy lên.

Nàng vẫn dựa vào ma khí không chịu đứng lên như cũ, lưng dán sát vào chỗ ấm áp nhắm mắt lại nói: “Ta hiện tại rất lạnh, cần một chút ấm áp, bằng không ta sẽ bị đông chết, ngày mai ngài cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể của ta.”

Tay chân Tô Lâm quả thật rất lạnh, không có chút huyết sắc nào.

Ma Vương dán lên người nàng, cuối cùng vẫn mở rộng ma khí bao lấy nàng.

Tô Lâm rơi vào trong đám bông gòn ấm áp, rất nhanh ngủ thϊếp đi.

Ma Vương lại rất lâu không cách nào ngủ, nhìn chằm chằm vào nhân loại đang an ổn ngủ trong ngực hắn, cuối cùng hơi hơi dịch cái thân hình cũng theo đó ngủ say.

Đêm ở ma giới rất dài, gió thổi qua mảnh đất này, tựa hồ có cái gì đó thay đổi.