Chương 26:

Thẳng đến khi trời sắp tối rốt cuộc cũng lọc đầy được hơn nửa chén nước, lọc ra nước trong suốt không màu. Tô Lâm nếm thử một ngụm, bên trong còn có chút mùi tanh của nước sông, không dễ uống tí nào.

Đám ma thú cũng có chút tò mò muốn nếm thử một ngụm, đầu cả đám vươn ra nhìn vào.

Trước tiên Tô Lâm đem vật bẩn trong chén nước đổ đi rồi rửa sạch sẽ, xong đem nước vừa lọc ra được chia làm hai phần, một chén trong đó thả hai gốc Ma Khuẩn Thảo, sau đó nàng nhìn về phía Beja, muốn xin một khối rễ thực vật nhỏ.

Beja hào phóng bẻ một khối nhỏ cho nàng, không phải nó keo kiệt, mà là rễ cây trong tay nó cũng không nhiều.

Thấy nàng bỏ rễ cây vào một cái chén khác, Beja hảo tâm nhắc nhở: “Rất đắng.”

Tô Lâm gật gật đầu, đợi lát nữa phân biệt thưởng thức hương vị giữa hai chén nước.

Ma Khuẩn Thảo ngâm trong nước có vị cỏ xanh ngâm nước, không có gì đặc biệt, hoàn toàn không bằng mùi thơm mê người của nó biểu hiện ra ngoài. Trước mắt Tô Lâm rất nhanh xuất hiện các loại ảo giác, ma khí lượn lờ như biến thành một đám con nít xoay vòng chơi đùa ở trước mặt nàng, nhưng Tô Lâm có thể rõ ràng biết đây là ảo giác của mình, tinh thần nàng cũng không có bị mê hoặc mất đi thần trí. Uống không nhiều nước lắm, ảo giác cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt liền biến mất, nàng thậm chí còn tiếc nuối một hồi.

Một chén nước khác ngâm rễ cây thì khiến cho Tô Lâm cực kỳ kinh hỉ.

Nước vừa vào miệng vô cùng đắng, đắng đến mức đầu lưỡi tê dại, nhưng vị đắng rất nhanh biến mất, chỉ còn lại vị ngọt mãnh liệt, toàn bộ khoang miệng đều ngọt như mật ong. Cái gì mà mùi nước sông, hoàn toàn nếm không ra.

Tô Lâm lập tức há miệng, uống hết sạch nước ngâm rễ cây.

Các ma thú nếm qua hương vị rễ cây đều thần tình kính nể nhìn Tô Lâm, lúc trước còn cảm thấy nhân loại này nhỏ yếu, hiện tại chỉ cảm thấy nàng thật sự là quá dũng cảm, ngay cả cái này cũng có thể uống vào mà mặt không đổi sắc mà.

Uống hai chén nước giảm bớt cơn đói bụng một chút, Tô Lâm không nhịn được ngáp một cái, nàng có chút buồn ngủ.

Nàng lấy lại tinh thần nói với đám ma thú: "Các ngươi có biết đường đi tới thành trấn ma giới hay không, ngày mai cần các ngươi chỉ đường giúp ta, ta muốn đi lên thành trấn xem thử tình huống."

Vách núi lúc trước Tô Lâm rơi xuống là nơi tiếp giáp giữa đại lục nhân giới và ma giới, chỉ có thể vào không thể ra, có một tầng bình chướng vô hình ngăn cách hai khu vực, nếu nhân loại có thể lớn mật một chút là có thể phát hiện, kỳ thật Ma Vương chỉ có thể kêu la ở phía dưới, không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với bọn họ.

Ngoại trừ nơi đó, nơi duy nhất có thể thông tới vực sâu ma giới, cũng chỉ có Ma giới.

Nhóm ma thú không cách nào rời đi nơi này nên Tô Lâm cũng chỉ có thể một mình hành động, nhiều đệm cỏ vừa lớn vừa nặng như vậy, mang theo toàn bộ cũng không thực tế, chuyến ra ngoài lần này liền vào thành xem thử hàng hóa cùng giá cả bên ngoài, tìm xem có khách hàng thích hợp nào hay không, lần sau lại nghĩ biện pháp mang hàng ra ngoài. Nếu như có thể hợp tác với cửa hàng đáng tin cậy, cho dù kiếm ít một chút cũng được.

Tình huống tốt nhất là có thể mở một cửa hàng thuộc về bọn họ ở trong thành, Tô Lâm tin tưởng vực sâu ma giới còn có rất nhiều thứ tốt chưa được phát hiện, tương lai tuyệt đối không chỉ có một loại hàng hóa đệm cỏ này được bán đi.

Nhưng hiện tại nghĩ tới những thứ này còn quá sớm, nàng không biết gì đối với thế giới bên ngoài cả.

Vừa nghe nàng muốn vào thành, đám ma thú nhíu mày như là đe dọa nói: "Nhân loại hành tẩu ở ma giới quá nguy hiểm, sẽ bị phệ hồn quái ăn linh hồn!"

“Huyết Ma thích nhất là uống máu nhân loại, một ngụm có thể hút khô máu ngươi.”

“Liệt Ma thích ăn thịt và xương người, nghe nói xương người nhai rất ngon, vừa giòn vừa thơm.”

“Gân nhân loại mới ngon nhất, vừa mềm vừa dai.”

“Lúc còn sống ăn ngon nhất, máu còn nóng, vị tươi.”