Chương 25:

Tô Lâm vỗ tay nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, không cần tiếp tục làm nữa.”

Cammy lưu loát bện xong cái trong tay, mười đôi mắt đồng thời nâng lên chần chờ nhìn về phía nàng.

“Nhưng chưa hoàn thành.”

Tô Lâm cười cười: "Dù sao ta cũng không phải chủ nô ɭệ, sẽ không áp bức các ngươi, những thứ này tạm thời đã đủ rồi, một lần không thể tuông ra quá nhiều, bằng không sẽ không có giá trị."

Liên tục hai ngày một đêm không ngủ, Tô Lâm cũng buồn ngủ đến mức không chịu được, trái cây nàng ăn lúc sáng đến bây giờ cũng đã tiêu hóa hết, thậm chí ngay cả nước nàng cũng không uống một ngụm, hiện tại môi khô đến mức đều có thể nếm ra được vị rỉ sắt.

Xung quanh thảo nguyên Ma Khuẩn Thảo cũng có một con sông, tựa hồ là con sông dưới chân núi uốn lượn tới, con sông này thật sự là quá dài, gần như vắt ngang cả vực sâu Ma giới.

Đi tới bờ sông có chút xa, mặt đất vừa không bằng phẳng vừa còn có lác đác Ma Khuẩn Thảo chưa được cắt đi rất nguy hiểm, tầm mắt Tô Lâm đặt ở trên người đám ma thú, cuối cùng lại đặt trên người Ma Vương đại nhân còn chưa tỉnh ngủ.

Nàng rón rén đi tới, giơ tay sờ soạng bên trong ma khí, sờ được một thứ mềm mại, sau đó vật kia đột nhiên há miệng cắn một miếng trên cổ tay nàng, như là có hàm răng gặm cắn trên cánh tay, cảm giác ngứa ngáy mềm mại truyền đến.

Tô Lâm cười nói: "Quấy rầy Ma Vương đại nhân ngủ, không biết đại nhân có thể giúp ta một chuyện hay không?"

Thứ cắn chặt cánh tay nàng cũng không buông ra, ngược lại có thanh âm truyền ra: "Chuyện gì?"

“Ta muốn đi tới bờ sông, hy vọng ngài có thể đưa ta qua.”

Ma Vương nhìn khoảng cách ngắn ngủi kia, trong lòng nghĩ nhân loại thật sự phiền toái, nhưng vẫn ném ra một đoàn ma khí, ma khí cuốn Tô Lâm, trong nháy mắt đã đưa nàng đến bờ sông.

Bên bờ sông lác đác những thân cây, lá trên cây lớn tựa lá chuối, Tô Lâm quan sát một chút thì phát hiện không có sâu nhỏ, giơ tay bẻ hai phiến lá xuống, dùng dây cỏ buộc lá cây thành hình cái chén, sau đó khom lưng múc đầy nước bên bờ sông.

“Đi thôi.” Tô Lâm cẩn thận ôm chặt chén nước rồi nói.

Ma Vương không biết nàng muốn làm gì, lần nữa mang theo nàng trở về bên đống cỏ.

Nhóm ma thú đã tản đi, từng nhóm vùi ở trên chiếc đệm của mình, còn có chút ma thú đi ra ngoài kiếm ăn, lúc này số ma thú chờ ở nơi xa không nhiều lắm.

Tô Lâm đặt cái chén lá đựng nước ở chỗ cao, một cái chén lá rỗng khác thì đặt trên mặt đất, xé một góc vạt áo tạo dây dài sau đó đặt ở hai đầu chén lá.

Quần áo trên người nàng là đồ dài, không giống với quần áo của đám thôn dân, không chỉ kiểu dáng, chất liệu cũng chưa từng thấy qua. Nhìn vào quần áo, nàng hẳn là có xuất thân từ đại gia tộc hoặc quý tộc, Tô Lâm nghĩ không ra nhưng cũng không vội, nàng cũng không cảm thấy chuyện này trọng yếu cỡ nào.

Đám ma thú vốn đang nghỉ ngơi đều bị động tác của nàng hấp dẫn, ôm đệm của mình lại gần.

"Nhân loại, ngươi đang làm gì vậy?"

"Lấy nước." Tô Lâm nói.

"Trong chén không phải có nước sao?" Beja khó hiểu.

Tô Lâm cân nhắc giải thích: "Nhân loại tương đối yếu ớt, trực tiếp uống nước lã rất có thể sẽ sinh bệnh chết, cho nên cần xử lý qua một chút."

Ánh mắt chúng ma thú nhìn Tô Lâm không khỏi mang theo vài phần đồng tình, ngay cả uống nước cũng sẽ chết, thật sự là quá yếu ớt.

Mà sau khi Ma Vương đại nhân nghe được thì vẻ mặt u sầu, đói bụng sẽ chết, khát sẽ chết, uống nước còn có thể chết, nuôi một nhân loại sao lại khó như vậy chứ!?

Nàng nhìn thoáng qua dòng sông vực sâu ma giới màu đen như mực, không biết là bị quá nhiều ma khí ô nhiễm hay là có con ma thú cổ quái nào ở trong đó.

Tô Lâm cùng một đám ma thú ngồi xổm ở trước hai cái chén lá cây đợi hồi lâu, chúng nó đối với loại này chỉ cần dùng vải bố liền có thể làm ra nước, đối với thao tác này của nàng cảm thấy tương đối ngạc nhiên, nhỏ giọng thảo luận Tô Lâm có phải pháp sư hệ thủy hay không.