Chương 19:

Tô Lâm không nghĩ tới Ma Vương thật đúng là Vương đám ma thú này.

Bọn họ bay một lúc lâu, lâu đến mức bầu trời cũng xuất hiện một ít ánh sáng, Tô Lâm vẫn chưa nhìn thấy hay tìm được đồ ăn thích hợp với mình. Cũng khó trách những ma vật này có thể đói thành như vậy, sinh hoạt ở loại địa phương cằn cỗi hoang vu này không chết đói cũng chứng minh chúng nó là thật cường đại.

Kéo theo một đám ma vật, Ma Vương đột ngột ngừng lại.

"Tìm được rồi."

Tô Lâm nhìn xuống phía dưới, phát hiện vị trí này ở phía dưới lại là một khoảng đất trống dưới chân núi, xa xa còn có mấy ao suối nước nóng bốc hơi. Cây xanh thẫm thưa thớt sinh trưởng trông khu đất trống, trên cây lác đác kết chút trái cây màu vàng tươi đẹp, hình dạng trái cây có chút giống quả táo.

Ma Vương cuốn Tô Lâm về hướng trên cây, vốn dĩ đám ma thú vẫn an tĩnh đi theo phía sau nhìn thấy cảnh này có chút xôn xao.

Tô Lâm nghe được lác đác mấy chữ như Hoàng Thụ Quả.

Ma Vương hái một trái cây nhét vào trong tay nàng, trái cây trong tay sờ còn có một chút ấm áp, mùi thơm truyền đến, nàng đói đến mức dạ dày đã không có cảm giác lại bị mùi vị này đánh thức, trong nháy mắt dạ dày kháng nghị.

Bất chấp mọi thứ, Tô Lâm trực tiếp cắn một miếng, nước trái cây văng khắp nơi, hương vị ngọt ngào thơm ngon.

Vốn đã cực kỳ đói bụng, nàng cơ hồ không chút dừng lại , hai ba miếng ăn xong một quả còn lớn hơn so với bàn tay, ngay cả vỏ cũng không buông tha.

Ăn xong Hoàng Thụ Quả lại bất ngờ rất no bụng, Tô Lâm ăn xong không còn cảm giác đói khát cực độ nữa.

Chờ lau miệng xong ngẩng đầu lên, Tô Lâm mới phát hiện xung quanh không còn tiếng nói chuyện xuất hiện, tất cả ma thú đều lẳng lặng nhìn nàng ăn, chúng nó vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, sau đó che cái bụng đang kêu ùng ục rung của mình, hoặc là há miệng thở ra ma khí phiêu đãng xung quanh không trung.

Mặc dù ánh mắt nhìn trái cây rất khát vọng, nhưng không có một ma thú nào lao xuống cướp đi mấy trái còn sót lại.

“Ta đã ăn rồi, mùi vị thật ngon, không biết lần sau ăn là khi nào. Lần trước đợi năm năm, lần này có thể sẽ lâu hơn.”

“Những thứ này để lại cho Rhine đại nhân, ngài ấy đã lâu không trở về.”

“Đại nhân đưa thức ăn cho nhân loại, ngài ấy là muốn nuôi nhân loại làm sủng vật sao? Nghe nói thịt nhân loại ăn rất ngon.”

“Khẳng định không ngon, nếu không đại nhân sao lại không ăn nàng? Ta hơi đói, ta đi uống nước đây.”

Nhóm ma thú nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có mấy con đói đến mức chịu không nổi rời đi, đám còn lại đang vây xem Tô Lâm chỉ có mấy quả trái cây.

Đây có lẽ là lần duy nhất chúng nó có thể tìm được đồ ăn, Tô Lâm không tự giác sinh ra một ít cảm giác áy náy, nàng cảm thấy có lẽ mình có thể làm chút gì đó.

"Các ngươi có nghĩ tới việc đi ra ngoài đổi một ít đồ ăn trở về không?" Nàng nói không phải thôn trang nhân giới, mà là đi thành trấn ma giới, dù sao nơi này cũng thuộc về ma giới.

Beja mờ mịt hỏi: “Lấy cái gì để đổi? Ở đây không có gì, chúng ta cũng không thể ra ngoài.”

Tô Lâm yếu nhất nhỏ nhất trong đám ma thú này, một cái tát là có thể tùy ý đập chết, nàng ngửa đầu nhìn đám ma thú cao lớn, trấn định tự nhiên nói: “Ta có thể đi. Nhưng đầu tiên ta cần làm rõ một ít vấn đề, Ma Khuẩn Thảo có phải là thực vật đặc hữu ở nơi này hay không? Trừ bỏ nơi này thì có sinh trưởng ở địa phương khác của ma giới hay không?”

Johnson suy nghĩ một chút nói: “Ta chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe nói qua ở bên ngoài.”

Nó nhìn về phía ma thú khác, chúng ma thú đều nhao nhao lắc đầu tỏ vẻ chưa từng thấy ở bên ngoài.

Tô Lâm thả lỏng vai, gật đầu với chúng: “Như vậy có thể đổi lấy đồ ăn.”

“Cái gì?” Beja vẫn không hiểu.

Tô Lâm nói tiếp: “Ta sẽ biến nó thành rất nhiều rất nhiều đồ ăn, để cho các ngươi không đói bụng nữa.”