Chương 20:

Tô Lâm nói xong câu, đó nhóm ma thú đều có chút ngây người, chúng nó không thể tưởng tượng nổi nhìn cái nhân loại nhỏ yếu này.

Nàng biết mình đang nói gì không? Nàng có thể làm được gì???

Sau khi Tô Lâm tiếp xúc với Ma Khuẩn Thảo vẫn cảm thấy loại cỏ này vô cùng có giá trị, đặc biệt khi nhận được kết quả nó chỉ sinh trưởng ở vực sâu ma giới.

Đang tự hỏi nên thay đổi tình cảnh của nhóm ma thú như thế nào, nàng đầu tiên cân nhắc chuyện lấy Ma Khuẩn Thảo làm nguyên liệu chế tác vật phẩm buôn bán để đổi lấy vật tư.

Thay vì đưa ra nghi vấn, Johnson bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn làm như thế nào?”

“Thu thập Ma Khuẩn Thảo, ta dạy các ngươi đan cỏ.”

Johnson quay đầu lại nhìn Ma Vương đại nhân vẫn không nói một lời, tuy rằng Tô Lâm thề son sắt, nhưng quyền quyết định ở nơi này vẫn là Ma Vương, chỉ có Ma Vương hạ mệnh lệnh chúng nó mới có thể tuyệt đối tuân theo.

Ma Vương thâm trầm nhìn nhân loại của mình, nếu nhân loại này có thể hỗ trợ giải quyết vấn đề thức ăn thì không thể tốt hơn. Vực sâu ma giới yên lặng nhiều năm như vậy, đám ma thú cũng bị dày vò lâu như vậy, có lẽ đã đến lúc nên thay đổi.

Nhưng nhân loại đều xảo trá, Ma Vương đại nhân lo lắng lắc ra một đoàn ma khí từ trên người, ma khí vòng quanh ở trên người Tô Lâm, cuối cùng lẻn lêи đỉиɦ đầu nàng.

Tô Lâm chỉ cảm thấy ót có chút nặng, nàng giơ tay sờ thử, lại sờ được xúc cảm lông xù, mèo con ma khí đuôi dài quấn lấy cánh tay nàng, cọ tới cọ lui ở phía trên.

Nàng nhịn không được mà vuốt ve lưng của mèo con ma khí cho đã nghiền.

Khi mèo con ma khí bị vuốt ve, ma khí trên người Ma Vương đại nhân cũng xù lông giống như sắp tán loạn xung quanh, các ma thú xung quanh thấy vậy nhanh chóng né tránh, sợ bị ma khí dính vào. Ma Vương vô cùng tức giận phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo: “Không được sờ!”

Tô Lâm lập tức buông tay xin lỗi: “Ma Vương đại nhân, thật sự xin lỗi.”

Tuy vậy nhưng lần sau nàng vẫn dám.

Ma Vương hừ một tiếng tỉnh táo lại, để cho các ma thú dựa theo lời nàng nói đi thu thập Ma Khuẩn Thảo.

Trì hoãn lâu như vậy, trời đã hoàn toàn sáng. Sắc trời vẫn âm u như cũ, không nhìn thấy trời xanh mây trắng, mặt trời hình như là mặt trăng đổi sắc, nhìn kỹ ngay cả lỗ hổng một bên cũng giống nhau như đúc.

Ban ngày của vực sâu ma giới càng lộ vẻ thê lương, chỉ có gió không biết mệt mỏi còn đang thổi vù vù, thổi đoàn đoàn ma khí về phương xa.

Ma Vương lần nữa cuốn Tô Lâm lên, mang theo nàng về tới thảo nguyên Ma Khuẩn Thảo, hiện tại đã có mấy nhóm ma thú tốc độ nhanh đi tới nơi này, đang quơ quơ ma khí trắng trợn cắt cỏ.

Ma Khuẩn Thảo tựa như có sinh mệnh cố gắng lay động thân thể để tránh né, ngoài ra còn cố gắng phản kháng, trong tầm mắt Tô Lâm, có thể nhìn thấy có bạch quang kịch liệt cùng ma khí màu đen va chạm vào nhau, trong nháy mắt hai luồn ánh sáng va chạm tựa như đã xảy ra nổ mạnh, cuối cùng hắc quang áp đảo bạch quang, bạch quang biến mất trong nháy mắt thì có một mảnh Ma Khuẩn Thảo ngã xuống bị cắt bỏ.

Cảnh tượng này giống như đang xem một bộ phim có hiệu ứng hoành tráng, cẩn thận nghe thậm chí còn có thể nghe được có tiếng thét chói tai nhỏ yếu gì đó vang lên ở sâu trong da đầu.

Ma Vương không mang Tô Lâm tiến lên, ngược lại lui về phía sau.

Kỳ thật Ma Khuẩn Thảo cũng được coi như là một loại ma vật, có ý thức khi bih công kích, bởi vậy khi bị thu hoạch sẽ liều mạng phản kháng, loại thời điểm này sẽ sinh ra ảo cảnh cường đại nhấtm thậm chí có thể vây gϊếŧ chó ba đầu. Tô Lâm là nhân loại nhỏ yếu, một khi lâm vào ảo cảnh tuyệt đối không có khả năng giãy thoát, chỉ có thể bị coi là chất dinh dưỡng thải bổ.

Nhưng lúc này nhân loại Tô Lâm đang bị Ma Vương vây quanh lại bám lấy ma khí cố gắng vươn cổ nhìn sang bên kia, ánh mắt sáng ngời, một chút cũng không bị ảnh hưởng.