Chương 18:

Tầm mắt nàng bất tri bất giác chuyển hướng sang Ma Vương đại nhân, hắn không có tiếp tục ăn cá khô, những cá khô kia cũng không biết bị giấu ở nơi nào, lúc này hắn đã biến trở về một đoàn ma khí lớn với hình dạng bất định trôi nổi ở không trung, nếu tập trung lắng nghe còn có thể nghe được bên trong truyền ra tiếng ngáy đều đặn, thế mà lại ngủ thϊếp đi.

Tô Lâm cảm thấy đoàn ma khí này nhìn qua không quá giống thể khí, ngược lại có chút cảm giác như lông hồng, nàng đưa tay sờ soạng, một đôi lỗ tai màu đen nho nhỏ cảnh giác dựng lên, mèo con ma khí nhìn chằm chằm nàng một lát, sau đó Ma Vương tỉnh lại.

Tô Lâm trực tiếp nói thẳng với Ma Vương mơ hồ muốn nuôi nàng: "Hiện tại ta vô cùng đói, hai ngày không ăn cái gì ta sẽ trở nên suy yếu, bảy ngày không ăn cái gì ta sẽ bị chết đói."

Vừa tỉnh lại Ma Vương lập tức dùng một loại ánh mắt nhân loại vậy mà nhỏ yếu như thế nhìn Tô Lâm một lát, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cẩn thận quan sát việc tế phẩm nhân loại bị ném xuống vài ngày là bị chết đói, bởi vì những nhân loại kia sống không đến thời điểm chết đói cũng đã bị hù chết trước.

Ma khí trên người sinh động hẳn lên, Ma Vương lại đếm mấy con cá khô trong lòng, bên trong còn đang giấu gần trăm con, hắn không nỡ ăn sạch hết một lần.

Hắn do dự nhìn Tô Lâm, từ trong ma khí thò ra hai con cá khô, nhưng mà không đợi Tô Lâm đưa tay ra, một con trong đó lại rất nhanh bị thu hồi lại.

Tô Lâm: "..."

Nàng mở miệng nói: "Cám ơn, cái này tuy rằng cũng có thể ăn, nhưng một con không đủ no, nếu như ngài nguyện ý, một lần hai mươi con sẽ không thể tốt hơn."

Ma Vương vèo một cái dứt khoát thu hồi lại một con cá khô vừa giơ ra, rất hiển nhiên, hai mươi con là chuyện không có khả năng, nghĩ cũng đừng nghĩ!

"Ngươi muốn ăn cái gì?" Rhine hỏi, trong lòng có chút buồn rầu lại hối hận, nuôi nhân loại tựa hồ có chút phiền toái.

Hiện tại có thể đã là sau nửa đêm, ánh trăng dịch chuyển, Tô Lâm không trực tiếp trả lời vấn đề mà là nói: “Có thể dẫn ta đi xem xung quanh thử sao? Ta muốn biết nơi này có những gì."

Đợi nàng nói xong, một đoàn ma khí trực tiếp cuốn nàng lên không trung, tiếp theo vượt qua bờ sông bay ra xa.

Mấy ma thú nhanh chóng bay lên đuổi theo.

Tô Lâm ở trong ma khí giãy dụa một lát điều chỉnh tư thế đem đầu lộ ra, cảm giác bị ma khí cuốn lên tương đối vi diệu, xung quanh giống như là có vô số con mèo đang chen chúc bên cạnh nàng, xúc cảm mơ mơ hồ hồ, nhưng hết lần này tới lần khác trong tầm mắt nàng lại chỉ có một đoàn sương đen cái gì cũng không nhìn thấy.

Sau khi rời khỏi dòng sông chính là một mảnh thảo nguyên thấp bé, những cỏ cây thưa thớt này lớn lên cũng không tốt, trên mặt đất không có chút dấu vết sinh vật sống nào tồn tại, chỉ có ma khí không ngừng phiêu đãng tụ tán phân hợp, lại lần nữa theo gió bay về phương xa.

Không có chút cây trồng nào trong thổ địa khô héo, tiếp đến là thảo nguyên Ma Khuẩn Thảo vô cùng lớn, cỏ dại vừa cao vừa nhỏ mọc thành bụi tràn đầy, Ma Khuẩn Thảo chưa bị thiêu đốt cũng không có mùi hương mãnh liệt như vậy, nhưng nó vẫn khiến cho Tô Lâm nhịn không được choáng váng đầu như trước, trước mắt xuất hiện ảo giác nồng đậm, nàng nháy mắt mấy cái liền thoát khỏi ảo giác.

Tô Lâm rất nhanh gặp phải nhưng cành cây không kết trái, đầm lầy đen kịt vô tận, sa mạc mênh mông, núi lửa còn có thảo nguyên than cốc.

Cả vực sâu ma giói phi thường phi thường lớn, nhưng thật sự không thích hợp để sinh tồn. Ngoại trừ mấy ma thú từng nhìn thấy qua, dọc theo đường đi lại có không ít ma thú gia nhập đội ngũ đi theo phía sau bọn họ, những ma thú này mỗi một con đều tản mát ra khí tức cường đại, cũng đều gầy đến mức da bọc xương.

Chúng nó yên lặng đi theo phía sau, khi gia nhập đội ngũ thì hô khẽ một tiếng Rhine đại nhân, giống như tiểu đệ chân thành đuổi theo lão đại.