Chương 14:

Tô Lâm tiếp nhận cá nhỏ nhét vào trong miệng, lúc trước nàng một mực tưởng tượng con cá này không có hương vị gì, lúc này ăn vào trong miệng mới phát giác thật ngon. Vỏ ngoài nướng vàng óng ánh giòn tan, một tia thịt bên trong còn chưa khô mềm thanh ngọt, bởi vì bị Ma Khuẩn Thảo nướng qua, bên trong tươi mới còn mang theo chút mùi thơm ngát của cỏ, nếm không ra chút mùi tanh nào.

Đây là món cá ngon nhất mà Tô Lâm từng ăn.

Một con thật sự quá ít, nàng nhai kỹ trong miệng hồi lâu. Hiện tại lại đối mặt với một tảng đá toàn cá, cũng rất thèm, hận không thể mở miệng một lần ăn hết.

Liếc tới ánh mắt của nàng, Ma Vương đại nhân lập tức ném ra một đoàn ma khí chặn tầm mắt của nàng.

Tô Lâm đã có một sự hiểu biết mới về sự keo kiệt và hộ thực của Ma Vương, tuy vậy nàng sẽ không bao giờ ăn trộm mà không có sự đồng ý của chủ nhân nhà mình.

Dùng hơn phân nửa Ma Khuẩn Thảo, một phiến đá cá khô cuối cùng nướng xong, cá khô trở nên giòn tan, nhưng bởi vì thịt tươi mới, ăn vào cũng sẽ không khô cứng, vị vô cùng thơm mềm.

Sau khi nàng tỏ vẻ đã làm xong, Ma Vương liền vung ra ma khí, một giây sau trên phiến đá rỗng tuếch. Tiếp theo chợt nghe thấy một đoàn ma khí lớn truyền đến tiếng nhai rộp rộp, thanh âm vẫn không dừng lại, cho dù nhìn không thấy cũng có thể tưởng tượng vị ngon cỡ nào.

Tất cả ma thú vây xem đều nhịn không được nuốt nước miếng, chúng nó vốn đói đến không chịu nổi, hiện tại vây xem Ma Vương ăn cá khô quả thực chính là cực hình.

Có thể là chịu không nổi nhiều ánh mắt khát vọng như vậy, Ma Vương đại phát từ bi phân ra vài đạo ma khí đưa tới trước mặt chúng ma thú, phía trên mỗi đạo ma khí đều cps hai con cá khô.

Là hai con mà không phải một con, này đã là hào phóng đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Những ma thú khác đều vui mừng hớn hở lập tức nhận lấy, sợ Ma Vương sẽ đổi ý, cũng chỉ có ba cái đầu của con chó ba đầu cùng nhau gào khóc kháng nghị.

"Đại nhân đại nhân, chúng ta là ba huynh đệ, chia không đủ. Đói quá, ô ô ô, chúng ta đã suốt năm mươi sáu ngày không ăn bất cứ thứ gì."

Ma Vương không chút động tinhc nghe nó khóc lóc kể lể, móng vuốt duỗi ra có tư thế muốn thu hồi lại. Panela cùng Pabola mắt nhanh mồm nhanh miệng lập tức cắn miếng cá khô nuốt vào bụng, chỉ có Padra tốc độ chậm một nhịp ăn một ngụm không khí.

Nó dại ra nhìn hai cái đầu bên cạnh, sau đó giọt nước mắt lớn như nắm tay trong nháy mắt từ trong mắt rơi ra, nó cực độ khổ sở nức nở. Đáng tiếc hai huynh đệ khác không có chút ý định nhổ ra cá khô ra phân cho nó.

Tô Lâm cũng bất ngờ lấy được một con cá khô, nàng nói tiếng cám ơn với Ma Vương, lại nghe thấy tiếng Padra khóc thút thít, liền tách cá khô ra chia nó một nửa.

Padra có chút không thể tin được nhìn cá khô lại nhìn Tô Lâm, cảm động rơi thật nhiều nước mắt, vừa khóc vừa ăn cá khô, sau khi ăn xong lập tức lên miệng cắn hai cái đầu khác, vừa cắn vừa mắng, không bao lâu ba huynh đệ liền đánh nhau.

Lúc Ma Vương thấy Tô Lâm chia cá nhỏ làm hai liền kinh ngạc nhìn nàng một cái, rõ ràng bản thân nhân loại này cũng rất đói bụng, lại còn có thể phân đồ ăn của mình cho người khác.

Là một nhân loại quá lương thiện.

Nhân loại lương thiện rất dễ chết, Ma Vương đại nhân ở trong lòng cân nhắc một phan, cuối cùng lưu luyến không rời lại chọn ra một con cá khô tương đối nhỏ cho nàng, ngữ khí của nó tương đối không kiên nhẫn nói: “Tự mình ăn.”

Tô Lâm cười híp mắt nhận lấy cá khô.

Ma Vương nhìn trên mặt đất còn dư lại một số cá sống còn chưa nướng xong, ma khí cuốn ra, tất cả cá đều bay lên đều đều xếp ở trên bàn, trong lúc đó khoảng cách mỗi một con đều vừa vặn, không xa không gần, giống như liệt kê số quân nhân trên thao trường.

Giúp nàng làm tốt công tác chuẩn bị, Ma Vương lớn tiếng thúc giục: “Tiếp tục!”

Vì thế Tô Lâm đành phải xắn tay áo lên tiếp tục làm việc.