Chương 13:

Ăn xong nó từ trên mặt đất đứng lên đi về phía bếp lò thổi một hơi, một ngọn lửa không to bằng ngón tay bao nhiêu lắc lư rơi vào trên đống cỏ, giống như là có sinh mệnh, ngọn cỏ thậm chí vặn vẹo giãy dụa một lúc mới không cam lòng bốc cháy.

Mùi lá cỏ cùng với lửa nhanh chóng khuếch tán ra, ngay cả cá khô cũng nhiễm mùi vị.

Ma Vương đại nhân tự động một lần nữa bay trở về bên cạnh bếp, tầm mắt nhìn chằm chằm thức ăn của mình, lại nhìn ngọn lửa phía dưới.

Tô Lâm đem cỏ dời đến bên người xong chỉnh lại độ lửa, tiếp đến nàng làm chiếc ghế đơn giản rồi đặt mông ngồi ở bên trên, sau đó thuần thục nhét cỏ vào bên trong, duy trì ngọn lửa nhỏ từng chút từng chút một nướng cá khô phía trên đó.

Bầu trời màu cát vàng mờ đi một chút, chỉ có một chút ánh sáng xanh biếc chiếu sáng mảnh đất vuông vắn này. Ai cũng không nói gì, chúng ma thú nhìn ngọn lửa, ngửi mùi thơm lá cỏ hỗn hợp cá nướng lâm vào trong ảo giác của mình.

Chó ba đầu lộp bộp liếʍ miệng không biết ăn được cái gì ngon, trên mặt Gores hiếm khi lộ ra một chút mỉm cười, Johnson ngẩng đầu lên, dáng người càng thêm cao ngất, còn Beja cắn đuôi mình phát ra âm thanh dễ nghe.

Ma Vương đại nhân thì vươn ra móng vuốt lớn dưới bộ lông xù, một trảo bắt lấy một con cá ở rìa phiến đá phía trên có, nó muốn ăn vụng.

Tô Lâm nhanh tay lẹ mắt gỡ cái móng vuốt của hắn xuống: "Cái này còn chưa chín." Nàng nhỏ giọng nói.

Dưới cái nhìn chết người của Ma vương, nàng đẩy đẩy ở giữa phiến đá, tìm được một con cá khô vàng óng ánh, rồi dùng hai que kẹp lại đặt ở trên đệm thịt của hắn.

“Cái này sắp chính rồi, ngài nếm thử xem.”

Vốn con cá đã nhỏ, sau khi nướng chín càng nhỏ hơn, nằm ở trên đệm móng vuốt khổng lồ của Ma Vương giống như một con sâu nhỏ, nó chậm chạp nhìn cá khô, miệng không nói chuyện mà ngẩng đầu nhìn Tô Lâm, một lúc sau mới chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vào trong miệng.

Tô Lâm tò mò nhìn, không biết mùi vị như thế nào, ngửi vào thì rất thơm, đặc biệt là sau khi trộn lẫn Ma Khuẩn Thảo thì lại càng thơm.

Răng rắc răng rắc tiếng nhai nuốt giằng co hai giây liền biến mất, biểu tình của Ma vương có chút nghiêm túc.

“Thế nào?” Tô Lâm hỏi.

Ma vương không trả lời mà chỉ vào phiến đá nói: “Thêm một co nữa.”

Tô Lâm đành phải chọn một con, đồng thời dặn dò: "Chờ một chút, vẫn chưa xong."

Chờ sau khi ăn xong cái này, biểu tình Ma Vương càng thêm nghiêm túc, lông mày nhíu chặt lại, móng vuốt thật lớn duỗi về phía trước, giống như muốn đem Tô Lâm đập chết ở dưới lòng bàn tay.

Sau đó thanh âm bá đạo của Ma Vương đại nhân vang lên.

"Ngươi, về sau chính là nhân loại của ta!"

Sau khi Tô Lâm nghe xong lời tuyên ngôn của Ma Vương đại nhân sửng sốt một chút, ngay cả các ma thú xung quanh cũng kinh ngạc không kém, tầm mắt ngạc nhiên liếc Tô Lâm hồi lâu.

Padra đầu ngoài cùng bên trái của chó ba đầu tiếc nuối liếʍ môi, hiếm khi có một người bình thường xuất hiện ở chỗ này, lại không thể ăn, thật đáng tiếc.

Gores còn đang ăn một con cá khô Tô Lâm đưa, không có ý kiến gì với sự tồn tại của nàng, mà mấy ma thú khác cũng chỉ kinh ngạc một lát liền mặc kệ, dù sao chúng nó cũng không chi phối được quyết định của Ma Vương đại nhân.

Nói ra những lời này, Ma Vương bình tĩnh ngồi xổm về bên bếp, tiếp tục chờ đợi cá khô.

Quá trình sấy khô cá thật sự rất lâu rất lâu, lâu đến mức Tô Lâm cũng có chút mệt mỏi, nàng cũng không nhớ rõ mình đã bao lâu không ăn cái gì, ngửi thấy mùi thơm bụng cũng theo đó kêu ùng ục.

Ma Vương đại nhân nhìn nàng một cái, tầm mắt ở trên phiến đá băn khoăn hồi lâu, cuối cùng ở bên cạnh chọn một con cá nhỏ nhất đẩy về phía trước mặt nàng.

“Đây là cho ta sao?” Tô Lâm hỏi.

Ma Vương rất cao lãnh không có đáp lại.