Chương 15:

Trời hoàn toàn tối đen, một chút ánh sáng cũng không xuyên qua, trên trời treo một vầng trăng tròn màu đỏ như máu. Ngọn núi đen kịt bị huyết nguyệt chiếu rọi giống như cảnh tượng trong phim kinh dị, gió xào xạt thổi qua, xa gần cao thấp vang lên tiếng khóc, ma khí theo gió phiêu đãng, quấn quanh đầu cành lại rơi vào ngọn cỏ.

Chó ba đầu kết thúc trận chiến, bởi vì đuối lý, cuối cùng Padra thắng, nhưng dù sao thắng cũng không đoạt lại được cá khô.

Tô Lâm chuyên chú nhét nấm mốc xuống dưới bếp, duy trì ngọn lửa nhỏ đều đều, cách một hồi đứng dậy lật từng con cá khô, những chuyện này rất vụn vặt cũng rất phiền toái, nhưng nàng không có chút mất kiên nhẫn, biểu tình cũng không có chút biến hóa.

Ngày thường đám ma thú cực kỳ mất kiên nhẫn với những chuyện này, giờ lị an tĩnh ngồi cạnh xem thân ảnh bận rộn của nàng.

Ma Vương nằm cuộn người lại, mắt nhìn cá trên bàn, miệng ăn một miếng cá khô, tiếng răng rắc vang lên làm người ta nhịn không được liếc mắt, nhưng đám ma thú đều biết Ma Vương không có khả năng tốt bụng phân ra một ít cho chúng nó nữa, chỉ âm thầm nuốt nước miếng.

Thừa dịp lúc này rảnh rỗi, Tô Lâm bảo đám ma thú bày nhóm cá không ăn được kia trên tảng đá gần đó để hong khô nước, những con cá này có một phương pháp xử lý rất tốt chính là chiên dầu, chiên đến mức ngay cả gai cũng hoàn toàn giòn tan, cắn một ngụm vào miệng vô cùng thoải mái, cho dù chỉ là gai cũng rất ngon, huống chi cá này vẫn có một chút thịt, mùi vị tuyệt đối sẽ không tệ.

Chỉ là hiện tại không có dầu không có nồi, cũng không có cách nào xử lý, chỉ có thể hong khô trước miễn cho bị hỏng.

Huyết nguyệt chậm rãi từ đỉnh đầu dời đi, nương theo mùi thơm của Ma Khuẩn Thảo cùng cá khô, đám ma thú nhắm mắt lại. Một lát sau tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên, nhóm năm nhóm ba trải ra nằm ngủ thϊếp đi.

Nhưng chúng nó cũng không ngủ quá lâu đã bị tiếng chim hót thanh thúy ưu mỹ đánh thức.

Tiếng hót kia phảng phất là thần khúc từ trên đỉnh núi tuyết truyền xuống, có thể tẩy rửa linh hồn, mỹ lệ đến mức nghe được không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.

Những ma thú khác nghe được tiếng hót thì đột ngột tỉnh táo lại, nâng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền thấy một con chim khổng lồ đang đứng ở phía xa xa trên một tảng đá lớn ngửa mặt lên trời hát vang với mặt trăng.

Johnson kinh ngạc nói: "Teith, cổ họng ngươi khỏe lại rồi sao?!"

Teith là một con chim, thực lực rất mạnh, tuy là ma vật, lại có thể biểu diễn ra tiếng ca không thua kém thiên sứ, chỉ là lúc trước các tộc đại chiến, Teith bị thương, sau khi bị thương cũng không có vấn đề gì, các ma thú đều hoặc nhiều hoặc ít để lại một ít di chứng, trở nên khát máu hiếu chiến xung động, thời điểm nghiêm trọng nhất, ma thú vực sâu trực tiếp trùng kích các thành Ma giới, cuối cùng dẫn tới việc tứ đại công tước cùng Vương tộc ma giới dẫn dắt quân đội mới bình ổn lại. Đây cũng là một trong những nguyên nhân ma giới công nhận vực sâu ma giới có thực lực mạnh nhất.

Tĩnh dưỡng mấy trăm năm ở vực sâu ma giới , tình huống các ma thú hơi tốt, chỉ là Teith rốt cuộc không có cách nào lấy lại giọng hát, thanh âm bởi vì không cách nào khống chế mà trở nên khàn khàn, bởi vậy những năm gần đây nó rất ít lần mở miệng.

Teith hát xong một khúc, nhịn xuống tâm tình kích động bay lượn vài vòng trên bầu trời, vô cùng hưng phấn nói: “Hiện tại ta cảm giác thật tốt.”

Thập Nhãn Cự Dương Cammy ở bên cạnh cũng gật gật đầu, ấp úng nói: "Hiện tại ta cũng cảm giác thấy rất tốt, đặc biệt là hôm nay, so với trước kia còn khỏe hơn, ta cảm thấy ta khôi phục đến trạng thái đỉnh cao."

Nó nói đến đây, nhưng ma thú khác liền nhạy bén nhận ra mình cùng Cammy giống nhau, nửa ngày rồi cũng không có chút cảm giác táo bạo nào, thậm chí còn có thể an ổn ngủ.