Chương 12:

Tô Lâm nháy mắt mấy cái giấu mu bàn tay ở phía sau nghiêm trang nói: “Ma Vương đại nhân, ta vô cùng tôn kính ngài, ngài ưu nhã cường đại như thế, có thể vì ngài phục vụ là vinh hạnh của ta.”

Được nàng khen, sắc mặt Ma Vương hơi hòa hoãn một chút, ma khí trên người cũng bắt đầu chậm rãi bình ổn lại.

Tô Lâm tiếp tục trấn an: "Ngài yên tâm, ta có biện pháp giúp ngài ăn cá khô, không nên gấp gáp."

Có lẽ vì sợ Ma Vương tiếp tục tức giận, nhóm của Beja nhanh chóng trở lại với một lượng lớn cỏ khô, gần như xếp thành một ngọn núi cỏ.

Thổ địa vực sâu ma giới ở nơi hẻo lánh cằn cỗi lại ít ánh sáng, cây trồng không mọc ra được, cũng chỉ có số lượng lớn Ma Khuẩn Thảo này có thể sinh sôi nảy nở sinh trưởng, đốt cũng đốt không hết, hết lần này tới lần khác loại cỏ này còn rất khó chơi, có tính công kích cùng tính mê hoặc nhất định, còn có thể tranh đoạt thức ăn với đám ma vật, cơ hồ tất cả ma vật đều căm thù chúng nó đến tận xương tuỷ, nếu thu hoạch tuyệt đối sẽ không nương tay.

Ma Khuẩn Thảo có ngoại hình gần giống như Long Cần Thảo, một bó lớn dài nhỏ dày đặc sinh trưởng cùng một chỗ, bên cạnh đó lá cỏ hơi có chút trong suốt, nếu như có ánh sáng tốt sẽ phát sáng, rất có tính thưởng thức.

Tô Lâm có thể ngửi thấy đầu lá cỏ phát ra mùi thơm nhè nhẹ, mùi hương đó cực kỳ đặc biệt, thấm vào ruột gan, sau khi ngửi thấy tinh thần cực kỳ thả lỏng, không thể không muốn cười. Trước mắt Tô Lâm đột nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng, có người nhà vừa quen thuộc lại xa lạ đứng ở trong ánh sáng vẫy tay với nàng, hấp dẫn nàng cùng nhau hội hợp, nhưng Tô Lâm chỉ nghiêng đầu nhìn, mắt cũng không bị hấp dẫn phất tay xua tan ánh sáng.

Từ sau khi nàng tiếp xúc với Ma Khuẩn Thảo, đám ma thú liền nhìn chằm chằm vào Tô Lâm, muốn nhìn xem nhân loại này có thể bị ảo giác mê hoặc hay không. Dù Ma Khuẩn Thảo đã bị cắt xuống, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn có được năng lực mê hoặc như cũ , bọn nó đã dùng năng lực như vậy để đi bắt con mồi.

Thế nhưng nhân loại này lại không bị ảnh hưởng một chút nào, chỉ phất phất tay coi như không có việc gì rồi ôm lấy một bó cỏ nhét xuống dưới bếp.

Cỏ vừa khô lại rất nhỏ, tuy nhiên đủ để dùng, Tô Lâm tương đối hài lòng gật đầu.

Nàng cầm cá khô đi tới trước mặt con sư tử lớn đang tự bế thấp giọng hỏi: “Gores, ngươi có khỏe không, có thể nhờ ngươi đốt thêm một chút không, chỉ cần đốt cỏ là được rồi.”

Nói xong nàng quơ quơ cá khô trước đầu nó.

Gores đã sớm đói bụng, vừa ngửi thấy mùi thơm liền ngẩng đầu lên, lộ ra ánh mắt đang rũ xuống, tầm mắt lắc lư theo con cá nhỏ đong đưa.

Rhine trơ mắt nhìn những con cá khô của mình thiếu đi một con, gấp đến độ muốn giậm chân, ma khí trên người lại bắt đầu kịch liệt cuồn cuộn, nhưng rốt cuộc thì hắn không có mở miệng ngăn cản, chỉ thở hổn hển tại chỗ.

Gores cố gắng nuốt một ngụm nước miếng nhưng lại không dám ăn, nâng ánh mắt thảm thương lên nhìn Rhine một cái, tuy nhiên Rhine không nhìn nó, thậm chí còn bay ra xa một chút. Kỳ thật ít nhiều thì nó cũng có chút áy náy, làm Vương của nhóm ma thú lại không cho chúng nó ăn no, là nó thất trách.

"Ăn đi, bên kia còn rất nhiều, chờ làm xong cá khô, những con cá bị ký sinh kia xử lý lại cũng có thể ăn." Tô Lâm nói.

Nghe vậy tinh thần đám ma thú tỉnh táo ngay tức khắc, cá Lê Toa không thể ăn là chuyện ai ai cũng biết, nhân loại này lại có thể có cách gì cơ chứ.

Tô Lâm chỉ cười cười, cũng không có ý định giải thích ngay bây giờ.

Cuối cùng Gores không nhịn được cám dỗ, há miệng ăn con cá nhỏ, nó vô cùng quý trọng nhai một hồi lâu mới lưu luyến không rời nuốt xuống, cá khô được nướng qua còn xen lẫn một chút mùi vị của nước, quả thực chính là mỹ vị ma gian, đây là món ăn ngon nhất nó từng ăn.