Chương 11:

Thấy vậy ma thỏ Beja cẩn thận nói: "Đại nhân đừng nóng giận, ta có biết không ít ma thú phun lửa được, bây giờ ta sẽ đi tìm chúng nó lại đây. Ngài không biết đâu, một năm rồi Gores đã không ăn cái gì, nên chuyện này không thể trách nó. Hơn nữa một năm nay con mồi ở vực sâu ma giới càng ngày càng ít, mọi người chỉ có thể ngủ say để chống lại cơn đói khát. Johnson cũng đang muốn đi ma giới bắt chút đồ ăn trở về."

Tuy rằng đều thuộc về ma giới, nhưng năm đó hai bên mâu thuẫn trùng trùng, nhóm ma thú vực sâu không muốn bị người bên ngoài kiêng kị, vì thế hai bên ước định không can thiệp vào chuyện của nhau, ai nấy tự phát triển riêng, ngoài ra không được tự tiện đi tới địa bàn đối phương, nhưng một đám ma thú làm sao đấu được với những đại công tước và vương tộc khôn khéo kia, tuy rằng bị phân đến vực sâu ma giới có ma khí nồng đậm nhưng lại cằn cỗi vô cùng.

Rhine là vương toàn bộ vực sâu, thực lực đương nhiên không thể nghi ngờ, cho dù trăm năm qua không có ăn cái gì cũng không có giống như những ma thú khác đói đến độ da bọc xương không có chút khí lực nào.

Đúng vậy, Tô Lâm ở bên ngoài huyệt động nhìn thấy những hài cốt nhân loại kia không phải là do Ma Vương đại nhân ăn thịt, hắn đối với việc ăn thịt người không có chút hứng thú cùng khẩu vị nào, thứ tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có cá khô, thế nhưng những nhân loại kia vừa nhìn thấy hắn liền sợ tới mức liều mạng chạy trốn, sơn động cùng hẻm núi địa thế nguy hiểm, những thứ này đối với người bình thường không có bất kỳ năng lực nào mà nói rất dễ bị ngã chết hoặc là chết đói rồi bị hù chết, hay không có cách nào thừa nhận ma khí bạo thể mà chết, đủ loại cách chết đều có, nhưng không có một người nào là do nó gϊếŧ.

Nói thật nó vô cùng oan uổng.

Lời đề nghị của Beja không được Ma Vương đại nhân đáp lại, hiện tại tầm mắt nó đang nhìn chằm chằm con cá khô đã thành một nửa, đau lòng tới cực điểm.

Thấy thế Tô Lâm tiến lên nhẹ giọng nói: “Không cần phun lửa nữa, tốn quá nhiều thể lực. Nơi này có cành cây và lá cỏ có thể thiêu đốt hay không, giúp ta tìm một chút, ta có thể giải quyết vấn đề này.”

Beja nhìn nàng lại nhìn Gores đang uể oải, gật đầu trả lời: “Những thứ khác ở vực sâu ma giới không nhiều lắm, tuy nhiên lá cỏ thì nhiều vô số, ngươi chờ một lúc.”

Nói xong nó nhanh chóng bay vọt đi.

Johnson nhẹ nhàng trấn an Gores một chút, cũng đi theo.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, con chó ba đầu cũng chịu không nổi không khí trầm mặc như vậy, ba cái đầu đυ.ng đυ.ng vào nhau lẩm bẩm một cái rồi cũng đuổi theo hướng Johnson vừa đi.

Rất nhanh bờ sông chỉ còn lại Tô Lâm cùng Ma Vương đại nhân, ngoài ra còn có Gores đang quỳ rạp trên mặt đất dự định tự bế.

Tô Lâm đem cá khô nhỏ lật lại một lần, sau đó tới gần Ma Vương đại nhân, ma khí xung quanh hắn còn đang quay cuồng, ma khí sờ vào trong tay cảm giác tương đối kỳ lạ, vốn tưởng rằng sẽ là một đoàn khí vô hình, không nghĩ tới nàng lại đυ.ng phải một đoàn mềm nhũn.

Đúng lúc này một con mèo nhỏ từ trong ma khí thò ra nửa cái đầu tò mò nhìn nàng, lỗ tai mượt mà cụp xuống, ánh mắt đảo quanh.

Tô Lâm dùng một ngón tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu nó, đôi tai cụp xuống kia thoáng cái dựng lên lại thoáng cái cuoj xuống, giống như mở ra công tắc đặc thù gì đó.

Xúc cảm của mèo con ma khí cũng tốt như Ma Vương đại nhân, lông mao càng thêm mềm mại, sờ không ra xương cốt cứng rắn gì, làm cho người ta nhịn không được muốn bóp thử.

Vì thế nàng không nhịn được, thật sự nhéo một cái, lần này đánh thức Ma Vương đại nhân, cũng đánh thức mèo con ma khí kia, mèo con vèo biến mất ở trong đoàn ma khí không thấy đâu, Ma Vương cũng xoay người lại căm tức nhìn nàng.

“Nhân loại lớn mật, ngươi lại dám khinh nhờn bản vương!”